Có những người khen đây là một hướng sáng tạo mới trong thơ, nhưng cũng có những người bảo: một mớ ngôn từ lộn xộn.
Ai mà biết được sự thật nằm ở đâu. Để đi từ điểm A đến điểm B có thể đi theo đường cao tốc phẳng lì và nhẵn bóng, mà cũng có thể là trèo qua vài quả núi rồi lội qua vài cánh đầm lầy. Người đi trên đường cao tốc nhàn nhã chắc gì hiểu được cái thú của việc leo dốc cheo leo và lội bùn ngập đến cổ.
Ở ta có nhà thơ HH (nhà thơ xịn, có thẻ hội viên của Hội nhà văn) có những câu thơ rất lạ:
“Em ơi gi*o hợp nơi đâu,
Về nằm gác vắng sắc màu đong đưa”.
Hoặc
“Tường vắng.
Khe.
Lông…”.
Thú thật là mình chẳng hiểu tác giả những bài thơ kiểu này muốn nói gì. Cảm nhận của mình khi đọc xong những bài thơ kiểu này đại loại như sau:
“Chớp giật
Ùng oàng
Lao vun vút
Bồ câu phanh khự
Đủng đỉnh Cat Cat từng giọt không như
Niagara
Réo
Nổi da gà
Và hơn thế:
Thậm chí là gai ốc
Lang thang khắp chốn
Những lan man
Để lại vết hư vô…”
Ai mà biết được sự thật nằm ở đâu. Để đi từ điểm A đến điểm B có thể đi theo đường cao tốc phẳng lì và nhẵn bóng, mà cũng có thể là trèo qua vài quả núi rồi lội qua vài cánh đầm lầy. Người đi trên đường cao tốc nhàn nhã chắc gì hiểu được cái thú của việc leo dốc cheo leo và lội bùn ngập đến cổ.
Ở ta có nhà thơ HH (nhà thơ xịn, có thẻ hội viên của Hội nhà văn) có những câu thơ rất lạ:
“Em ơi gi*o hợp nơi đâu,
Về nằm gác vắng sắc màu đong đưa”.
Hoặc
“Tường vắng.
Khe.
Lông…”.
Thú thật là mình chẳng hiểu tác giả những bài thơ kiểu này muốn nói gì. Cảm nhận của mình khi đọc xong những bài thơ kiểu này đại loại như sau:
“Chớp giật
Ùng oàng
Lao vun vút
Bồ câu phanh khự
Đủng đỉnh Cat Cat từng giọt không như
Niagara
Réo
Nổi da gà
Và hơn thế:
Thậm chí là gai ốc
Lang thang khắp chốn
Những lan man
Để lại vết hư vô…”