Осеннее чувство Николай Огарев Ты пришло уже, небо туманное, Ты рассыпалось мелким дождем, Ты повеяло холодом, сыростью В опечаленном крае моем. Улетели куда-то все пташечки; Лишь ворона, на голом суку Сидя, жалобно каркает, каркает - И наводит на сердце тоску. Как же сердцу-то грустно и холодно! Как же сжалось, бедняжка, в груди! А ему бы все вдаль, словно ласточке, В теплый край бы хотелось идти... Не бывать тебе, сердце печальное, В этих светлых и теплых краях, Тебя сгубят под серыми тучами И схоронят в холодных снегах. | Cảm giác mùa thu Nhikolai Ogarev Thu đã đến bầu trời đầy sương Thu mang mưa bụi rắc trên đường Thu mang se lạnh và ẩm ướt Về cố hương tôi ngập nỗi buồn Bay hết rồi đàn chim nhỏ mến thương Chỉ còn quạ với hàng cây trơ trụi Kêu quàng quạc mang ưu phiền đưa tới Cho trái tim tôi một nỗi sầu Sao trái tim lạnh lẽo khổ đau! Như nén chặt, than ôi, trong lồng ngực! Mà lẽ ra phương trời xa ấm áp Như cánh én kia ngạo nghễ tung bay… Trái tim ơi nếu không đến nơi đây Vùng ấm áp và ngập tràn ánh sánh Ngươi sẽ héo mòn trong mây mù ảm đạm Và vùi chôn trong tuyết lạnh mênh mông |
Khi viết bài thơ này chắc ông cảm thấy tù túng trong vùng quê hẻo lánh muốn vùng lên đi đên một phương trời xa nơi có ánh sáng của cách mạng (đoán thế …. Hì hì)