Xin mời các bạn dịch ra tiếng Nga một câu chuyện nhỏ tớ mới đọc trên mạng:
ANH-XTANH VÀ CẬU BÉ
Có lần Anh-xtanh đang trao đổi với đồng nghiệp về một vấn đề khoa học thì cậu con trai của người đồng nghiệp đang học bài gần đấy bỗng xen vào câu chuyện: “Bác Anh-xtanh ơi, bác sai rồi, số âm thì làm gì có căn bậc hai ạ?”. Anhxtanh mỉm cười: “Thế à? Cháu có chắc không?”. Cậu bé cầm cuốn sách đại số của mình đem đến chìa cho Anh-xtanh: “Đây này, bác đọc đi!”. Anh-xtanh đọc to: “Định lý: Số âm không có căn bậc hai”. Anh-xtanh vỗ trán kêu lên: “Cháu giỏi lắm! Bác sai rồi”. Cậu bé rất lấy làm hài lòng.
Khi Anh-xtanh về rồi thì cha cậu bé mới gọi cậu lại ôn tồn giảng giải: “Đối với một thằng bé học lớp 7 như con thì đương nhiên là số âm không thể có căn bậc hai. Đấy, em con mới học lớp 2, đối với nó thì không thể lấy 1 trừ đi 4 được, nhưng con thì biết chắc chắn là trừ được. Khi nào học lên đại học thì con sẽ biết rằng số âm không có căn bậc hai, nhưng riêng âm 1 (- 1) thì có căn bậc hai và bằng i, số i này gọi là “đơn vị ảo” và dùng nhiều trong toán cao cấp. Hoặc con biết là tổng các góc trong một tam giác luôn bằng 180 độ, đúng không? Nhưng điểu này chỉ đúng khi ta xét một tam giác phẳng. Đây, ví dụ ta vẽ trên mặt ngoài của quả địa cầu một tam giác thì ta sẽ có tam giác lồi, và nếu vẽ trên mặt trong của quả địa cầu thì ta được tam giác lõm. Sau này con sẽ thấy là tổng các góc trong tam giác lồi và tam giác lõm không bằng 180 độ đâu, con ạ. Kiến thức mênh mông vô cùng, những gì con biết chỉ là một phần rất nhỏ, vì thế trong mọi việc con không nên hấp tấp vội vàng kết luận ngay, con nhớ chưa?”.
Cậu bé ghi nhớ lời dặn của cha, từ đó cậu luôn khêm tốn, chăm chỉ học hành. Và sau này cậu trở thành nhà bác học lỗi lạc Nin- xơ Bo.
ANH-XTANH VÀ CẬU BÉ
Có lần Anh-xtanh đang trao đổi với đồng nghiệp về một vấn đề khoa học thì cậu con trai của người đồng nghiệp đang học bài gần đấy bỗng xen vào câu chuyện: “Bác Anh-xtanh ơi, bác sai rồi, số âm thì làm gì có căn bậc hai ạ?”. Anhxtanh mỉm cười: “Thế à? Cháu có chắc không?”. Cậu bé cầm cuốn sách đại số của mình đem đến chìa cho Anh-xtanh: “Đây này, bác đọc đi!”. Anh-xtanh đọc to: “Định lý: Số âm không có căn bậc hai”. Anh-xtanh vỗ trán kêu lên: “Cháu giỏi lắm! Bác sai rồi”. Cậu bé rất lấy làm hài lòng.
Khi Anh-xtanh về rồi thì cha cậu bé mới gọi cậu lại ôn tồn giảng giải: “Đối với một thằng bé học lớp 7 như con thì đương nhiên là số âm không thể có căn bậc hai. Đấy, em con mới học lớp 2, đối với nó thì không thể lấy 1 trừ đi 4 được, nhưng con thì biết chắc chắn là trừ được. Khi nào học lên đại học thì con sẽ biết rằng số âm không có căn bậc hai, nhưng riêng âm 1 (- 1) thì có căn bậc hai và bằng i, số i này gọi là “đơn vị ảo” và dùng nhiều trong toán cao cấp. Hoặc con biết là tổng các góc trong một tam giác luôn bằng 180 độ, đúng không? Nhưng điểu này chỉ đúng khi ta xét một tam giác phẳng. Đây, ví dụ ta vẽ trên mặt ngoài của quả địa cầu một tam giác thì ta sẽ có tam giác lồi, và nếu vẽ trên mặt trong của quả địa cầu thì ta được tam giác lõm. Sau này con sẽ thấy là tổng các góc trong tam giác lồi và tam giác lõm không bằng 180 độ đâu, con ạ. Kiến thức mênh mông vô cùng, những gì con biết chỉ là một phần rất nhỏ, vì thế trong mọi việc con không nên hấp tấp vội vàng kết luận ngay, con nhớ chưa?”.
Cậu bé ghi nhớ lời dặn của cha, từ đó cậu luôn khêm tốn, chăm chỉ học hành. Và sau này cậu trở thành nhà bác học lỗi lạc Nin- xơ Bo.