CHƯƠNG 1 : CÔ BÉ OLYA CÃI BÀ VÀ NGHE TIẾNG NÓI TRONG GƯƠNG THẦN
Sớm hôm ấy Olya hành xử khó coi lắm. Cô bé dậy trễ hơn thường lệ, đã thế lúc bà đánh thức, cô cứ giãy nảy mà chả thèm mở mắt, lại nói cộc dỗi hờn chứ : "Trễ rồi ! Tại bà đấy, thấy chưa ?".
"Olya, đi học kẻo muộn chứ !" - Bà vẫn từ tốn, vì bà nào trên đời chả giàu tình cảm. Các bà yêu chiều tới mức không để lòng giận khi cháu gái ẩm ương dám hỗn.
"Tại bà đọc truyện khuya quá, giờ cháu bà chả chịu dậy đây" - Bà thở dài, nhặt cuốn sách rơi dưới sàn, bìa có chữ Cổ Tích rõ to.
Olya ngồi thừ trên giường, đung đưa đôi chân trần, mắt này nhìn bà hờn dỗi, còn mắt kia vẫn nhắm nghiền.
"Bà... ứ ngoan tẹo nào... Chả bao giờ cho cháu ngủ cả !".
Olya đút cái váy dưới gậm giường. Rồi loay hoay đi mò giày, và mãi mới thấy dưới kệ sách.
Cái lúc bà thắt bím cho, cô phụng phịu : "Đau thế !". Dù thực ra chả đau tí gì cả.
Lại khi lót dạ xong, Olya không thấy sách giáo khoa đâu.
"Hôm qua cháu để trên bàn này mà. Bà lại cất đi đâu rồi ?" - Cô bé giậm chân cau có với bà.
"Bà không bao giờ để vật dụng cẩu thả thế !" - Bà vẫn bình thản đáp - "Cháu không được hỗn và phải biết xếp đồ dùng cho ngăn nắp !".
"Ứ !" - Olya la toáng lên - "Cháu lúc nào cũng ngăn nắp ! Chính bà giấu sách của cháu còn đổ thừa".
Đến lúc này bà chẳng nhẫn nại thêm được nữa, bèn nghiêm giọng : "Hừ, rõ bướng ! Chừng nào bố mẹ đi làm về, bà sẽ mách".
Câu đe nẹt quả nhiên tác dụng, bởi Olya sợ bố mẹ một phép. Cô khẽ càu nhàu : "Chả thèm !" - rồi bậm môi chui xuống gậm giường. Tất nhiên, sách không ở dưới ấy, cả buồng tắm với gian bếp cũng không. Thật chả biết cuộc săn lùng còn phải mất bao lâu, nếu bà không nom cặp Olya.
"Đã thấy lơ đãng thế nào chưa, Olya ? Thế là tối qua chính cháu bỏ sách vở trong cặp. Ôi ước sao cháu bà biết soi lại mình từ bên ngoài, để mà còn hối cải chứ".
Olya quả có hơi xấu hổ vì nhỡ cãi lẫy bà, bèn hôn má bà, rồi cầm cặp đi ra phòng khách thay quần áo. Ở đấy để cái gương to, cô bé tinh nghịch lại xoay người ngắm vuốt.
"Mặc nhanh lên, Olya !" - Bà gọi với - "Mươi phút nữa chuông đấy".
Vậy mà Olya vẫn chả thèm mặc cho xong quần áo. Bây giờ có một cô bé mặc váy đen, cổ quàng khăn đỏ, đang soi gương. Một cô bé cũng như ai : Đôi bím vàng thắt nơ với ánh mắt to biêng biếc. Nhưng Olya tự nhận mình xinh nhất trần, nên khi đứng trước gương, cô cứ nấn ná chẳng chịu buông. Ngày nào chả thế !
"Giờ này chưa đi ư ?" - Bà ra thấy, bèn kêu - "Không được, hôm nay bà nhất định phải bảo bố mẹ biết !".
"Chả thèm !" - Olya cợt nhả và bắt đầu khoác yếm trắng.
"Lên lớp Năm rồi mà còn thua em bé nữa. Ôi ước gì cháu tôi biết soi mình từ bên ngoài !".
"Chả thèm !" - Olya lại giễu, vẫy tay chào bà rồi liếc vào gương lần nữa, xong mới chạy ù ra cửa.
Chiều hôm ấy, Olya mang ở trường về cái mặt cau có, vì cô bé vừa cãi nhau với một bạn cùng lớp. Nói trung thì, ngày nào cô chả xích mích với bạn, đã thế còn hay đổ thừa chứ.
"Đồ ẩm ương ấy mà !" - Các bạn vẫn bảo thế - "Từ rày đừng chơi với nó nữa !".
"Chả thèm !" - Olya giẩu mỏ vờ như chẳng buồn bực chút nào. Nhưng thật ra, cô nẫu lòng lắm.
Sắp qua tháng chạp, thành thử giời tối mau. Nhưng hễ tan trường về, Olya không bỏ được cái tật ròm trộm rạp chiếu phim, vì hôm nào chả ra cuốn mới ? Cho nên khi cô bé về đến nhà, nền giời tuyết giá đã lộng lẫy muôn sao. Nhưng đúng lúc đó Olya phát khiếp, vì chẳng thấy đèn cầu thang bật gì cả. Trước giờ cô hằng sợ bóng tối nhất mà.
Kể cũng lạ, Olya sợ cả tiếng bước chân mình, cho nên Olya chạy vội lên tầng, rồi bấm chuông inh ỏi làm bà lại tất tưởi ra mở.
"Cháu làm sao thế ?" - Bà sốt sắng hỏi - "Chìa khóa của cháu đâu ?".
"Bà ơi, cháu làm mất chìa rồi" - Olya vừa nói vừa thở dốc.
Bà bèn chỉ tay : "Đây là lần thứ ba ! Phải xử với cháu đây ? Bà đưa chìa nhờ bác quản lí giữ vậy. Olya ơi là Olya, cháu đoảng thế không biết ! Giờ hãy sang nhà anh thợ tiện, chắc cũng kịp làm cái mới".
"Nhưng bà ơi, cầu thang tối lắm ! Chắc là cháy hết cầu chì rồi".
"Cháu sợ à ?".
"Cháu chỉ... không thích bóng tối thôi".
"Cháu nhát thế ! Thế thôi, để bà đi vậy" - Rồi bà khoác áo ấm, lắc ngón tay trước mặt Olya - "Chưa tới bữa, cấm táy máy sô cô la trong chạn đấy !" - Và bà mở cửa đi ra ngoài.
Olya bắt đầu lục tục thay áo ra : Chỗ này vứt giày, chỗ kia quẳng mũ, và chỗ nọ ném áo khoác. Thế rồi chút lưỡng lự, cô bé rón tay mở tủ lấy sô cô la nhai nhồm nhoàm. Chưa chi đã chán. Cô cầm quyển sách có bìa đề Cổ Tích, lần vài trang đọc lướt. Nhưng có bức hình làm Olya chú ý : Trên mỏm đồi sừng sững cái phong quang diễm lệ của một đô thị gồm nhiều nhà cửa sặc sỡ chen cùng mấy tòa tháp cao vút. Cái quảng trường bao quanh phôn tuyền có cả dăm vãng khách y phục đoan trang lắm. "Ước gì được đi dạo trong này nhỉ ?" - Olya thầm nhủ và bỗng nghe mấy tiếng chuông lạ ngoài buồng khách.
Cô bé bèn chạy ra, nhưng không thấy ai cả. "Mới nghe rõ ràng mà" - Olya nhủ và theo thói quen, lại liếc vào gương xoay người ngắm vuốt.
Cô lượt lên lượt xuống, hết xoay mấy vòng lại nheo mắt lè lưỡi. Rồi Olya cười cợt tung chân theo một nhịp múa tưởng tượng.
Bỗng cô có cảm giác... Sao mà thế được nhỉ ? Olya dỏng tai kĩ, rồi lại giậm chân và bây giờ nghe khá rõ rằng chẳng những có tiếng ở gương dội ra mà còn tựa như thủy tinh. Quả nhiên tiếng vang vang trong gương, nghĩa là cái phản ảnh buồng khách chứ không phải buồng thật mà Olya đứng đây.
Lạ thật đấy, Olya đứng chết lặng, ánh mắt biếc mở trừng trừng. Và vì không gian lặng ngắt, cô nghe rõ tiếng thở dài não nề. Olya phát hãi... Cô ngập ngừng, rồi thẽ thọt hỏi : "Ai lại thở dài đấy ?".
"Tôi !" - Một giọng mỏng mảnh tuyệt đẹp khẽ đáp, cứ như thể tiếng chạm ly pha lê.
"Ai nhỉ ?" - Olya hít một hơi - "Ở đâu rồi ?".
"Tôi là gương !" - Giọng ấy lại vang.
Olya giật thót nhảy dựng lên, rồi định thần, hỏi : "Làm sao vật dụng lại biết nói được...".
"Hãy mường tượng rằng, cô đang ở thế giới cổ tích !" - Giọng ấy đáp.
"Sao quái lạ thế không biết... Làm tôi hết hồn, gương ạ".
"Ấy không sao, cô bé ạ ! Tôi là thần gương lương thiện, nên không nỡ hại cô đâu. Mà cô hằng quý tôi lắm còn gì ? Ngày nào cũng ngắm tôi chẳng chán !".
"À phải rồi !" - Olya đã dạn hơn, bèn lại gần gương thần. Nó bèn bảo : "Bà vẫn dạy cô tập soi lại mình từ bên ngoài đấy thôi".
"Vậy là có thể đúng không ?" - Olya ngạc nhiên. "Dĩ nhiên có thể rồi ! Nhưng để làm được, cô phải nom mặt trái của gương đã".
"A, thế thì thích quá !" - Olya thốt lên - "Hãy cho tôi tận mắt chứng kiến mặt trái ấy đi !".
Bỗng gương chìm vào thinh lặng, chừng như phân vân dữ lắm.
"Với bẩm tính cô thì..." - Rồi nó cũng chịu lên tiếng - "Biết mặt trái gương là điều thật nguy hiểm !".
"Chả nhẽ tôi xấu tính thế ư ?".
Lại có tiếng thở dài : "Dĩ nhiên thì, kì thực cô vẫn là đứa bé ngoan. Bởi tôi đã biết ánh mắt hiền dịu nơi cô, nên có nhẽ tấm lòng cô cũng hiền hậu lắm. Nhưng cô còn những khuyết điểm mà vì thế làm chướng ngại không sao vượt hiểm nguy được !".
"Tôi không sợ gì cả !" - Olya cương quyết lắc bím tóc.
"Thôi được, vậy thì chiều ý cô !" - Gương nói.
Thế là buồng khách vắng lại vang tiếng chuông, như thể hàng ngàn mảnh thủy tinh rạn. Olya khẽ rùng mình, làm quyển sách tuột tay rớt xuống sàn.