Phần 1 : Uther Đồ Long
Bữa ấy có một kị nhân dong ngựa khỏi vương đình Camelot. Không ai tiễn chân, cũng chẳng ai đốt đuốc cho y đỡ lạc trong bóng tối. Cánh cổng sắt nặng trịch cứ như bị trận gió nào thổi tung, còn chiếc cầu kéo cứ lẳng lặng hạ dần xuống mà chẳng phiền ai đỡ cho.
Chỗ bìa rừng có một đám mục dân đang họp quanh đống lửa và xầm xì những câu gì chẳng rõ. Thốt nhiên có tiếng vó ngựa ở đâu dồn lại.
Trên đường cái có một kị nhân phi ngựa hết tốc lực. Bỗng ánh lửa bừng dậy hướng về phía y như cái cột chót vót. Bọn người chăn chiên bèn giụi mắt trông cho rõ : Một ông lão râu tóc dài trắng như tuyết đang phi nước đại và còn ôm cái bọc gì trước ngực.
- Chỉ có kẻ gian mới vậy ! - Một mục tử khẽ rùng mình nói - Ai lại phúc hậu thế mà lang thang một mình tối muộn này ư ?
- Câm đi, thằng đần ! - Mục phu quát vào mặt hắn - Cho mày theo chỉ tổ quẩn chân các bố. Tao tuy có già, nhưng vẫn nhìn xa hơn đám trẻ như bây. Đấy là Merlin, ông thầy pháp Merlin, rõ chửa ?
- Thế liệu Merlin có phải con cái quỷ dữ không ? - Mục tử vẫn run bắn lên mà đáp.
- Lưỡi mày dài nhỉ ? Merlin là pháp sư thông thái lắm. Ngay vua Uther Đồ Long còn chẳng dám động chân tay một khi ông ta chưa hiến kế gì. Phận bầy tôi là phải phụng vụ vua như thế chứ.
- Thế có đúng là Merlin thường cải trang để thoắt ẩn thoắt hiện ở những chốn vắng vẻ như thế này ?
- Thế thật ! Cứ hình dung rằng, ngay trước mắt có lão hành khất mù lòa, và biết đâu lại là pháp sư Merlin. Nhưng cũng có khi là thằng nhãi để tóc xoăn tít hoặc con hươu có đôi gạc vàng, dễ đều là Merlin đấy. Merlin mà làm phép ma thì đố ai đọ nổi ? Đã bao phen nhờ Merlin mà đức vua Uther nhà ta đả bại cường địch rồi đấy.
- Chắc hẳn Merlin lại vừa bệ kiến đức vua nên được ngài thưởng hậu một món hời gì đây. Hãy thử ra xem kĩ thế nào ! - Mục tử bàn như vậy.
Nhưng chỉ một chốc, có lãng nhân mù dở cùng ngồi sưởi với lũ mục súc cất tiếng mà rằng :
- Chú em nói thế là chưa tròn đâu ! Người đương cưỡi ngựa kia bế một đứa bé đấy. Nó còn đỏ hỏn ! Kì thật chính lão đã nghe ra tiếng trẻ con hờ khóc, như dơi kêu càng cạc vậy.
- Thôi thôi, nhà anh nghe được gì thì hẵng giữ trong lòng ! - Một lão mục phu nạt người ấy - Cứ coi là đêm nay chúng ta ngủ say như chết, và ngay cả trong mơ cũng chẳng được thấy gì sất.
Ngay sau cái đêm đó, Uther Đồ Long quốc vương Toàn Anh bỗng lâm trọng bệnh. Thực ra ngài đã luống tuổi và qua nhiều năm bị những vết thương chiến tranh hành hạ. Thế nên, như thể sau một đòn sét đánh, cây sồi hiên ngang giữa trời đã phải héo mòn.
- Nghe Merlin phán rằng, đời ta tận đến nơi rồi - Nhà vua nắm chặt tay người vợ hiền, bà hậu Igraine, mà nói những lời như vậy - Hắn đâm lo rằng, sau khi ta nhắm mắt, sự loạn sẽ ập đến ngay thôi. Này vương hậu yêu dấu, hãy coi đây là điều thần mật của hai ta và bảo lưu như thánh thể. Thật cho đến lúc chết mà ta vẫn trăm mối tơ vò.
Nguyên đức vương hậu Igraine có hai lệnh ái trong hôn phối đầu đời : Morgause và Morgan Tiên Nữ. Sau khi bà phải cải giá, vua Uther vội đẩy con riêng của vợ ra xa bằng cách gá họ cho các bậc hiền vương trong thiên hạ.
Hung tin về bệnh tình của đức vua Uther lan mau và trở thành miếng mồi ngon cho bọn cừu thù cũ. Cho nên chúng nó ngày càng tỏ ra càn rỡ hơn và đua nhau cướp phá cái sản nghiệp mà ngài từng lao tâm bao phen mới giành được.
"Ta không đành nằm giường chết giống một bệnh nhân. Hãy đưa ta ra chiến trường ngay, để được vinh dự chết như chiến binh !" - Vua Uther đã dụ như thế đấy.
Bọn thị vệ bèn khoác lại nhung phục cho đức vua và cột thanh bảo kiếm vào bàn tay đã rất yếu của ngài.
Độ ấy vua Uther quyết định dong ngựa đi tiền quân hiệu lực để dễ đối diện nghịch thù và ra sức tàn mà đả bại chúng nó. Khi đã hết hơi, vua tựa mình xuống cổ ngựa mà hoăng.
Cũng trong ngày ấy, vương hậu Igraine từ trần. Từ nay ngôi báu Anh quốc tạm thời bỏ ngỏ.
Thế là trong cõi sảy ra trận đại loạn kinh hoàng. Chư hầu bất kể lớn nhỏ gì, không còn phân biệt công tước hay nam tước nữa, ai nấy gây chiến với nhau. Họ đua nhau đánh phá lâu đài, đốt thôn, cướp giết hiếp không thua gì phường sâm lâm thảo khấu.
Tự bấy các nẻo đường trở nên rất khó đi, vì đâu đâu cũng có quân mai phục. Hỡi người lữ thứ, muốn giữ cái mạng bé mọn thì hẵng bỏ tiền ra chuộc, nhược bằng không, hãy nói lời chào từ biệt cuộc sống này đi là vừa !
Vậy rằng, toàn thể gia quốc đang rỉ máu.
Phần 2 : Hợp pháp vương
Mười bảy năm trôi qua sau ngày vua Uther hoăng.
Đến một hôm, các kị sĩ trưởng thượng cùng khôn ngoan nhất bèn họp nhau lại sáng lập một công đồng. Rồi họ mời ngay pháp sư Merlin đến dự, và chỉ để hỏi mỗi câu : Làm sao bây giờ ?
- Quả thật cõi bờ chúng ta đã oằn mình chịu chinh chiến suốt bao lăm rồi. Các vương công quý tộc vồ lấy nhau như thể giống sài lang đớp mồi. Đói khát và bệnh dịch đã vần xứ sở đến điêu tàn mất rồi.
- Sự thể cứ tiếp tục thế này, thì các ngài sẽ chết hết ! - Merlin nghiêm mặt bảo với họ - Xin chư vị hãy nghe tôi khuyên giải. Chúng ta phải tấn tôn một tân vương - đấng tể trị Toàn Anh, để người ấy vãn hồi thái bình cho bờ cõi để còn chóng đến kì quang phục hoàn toàn chứ.
- Này Merlin, nói thì dễ. Hẳn nhiên đức thầy là con người thông thái nhất trong các người thông thái, nhưng lời thầy thật nan giải ! Chúng tôi không làm sao cử ra vua khi mà ngay các nam tước còn chẳng chịu bỏ bất đồng vì nhau.
- Nay tôi xin hiến phương kế này hòng kết liễu hoàn toàn sự rối loạn trong cõi. Hãy khiển sứ đi khắp cõi Anh vời vương công quý nhân cùng hàng kị sĩ về trại thành Londinium. Chớ bỏ sót dẫu là kẻ phàm phu nào. Chính tôi đây sẽ vận dụng mọi pháp lực để yểm trợ cho các ngài, và tôi tin rồi đây cũng có kì tích thôi. Chính thanh kiếm sẽ phát hiện ra kẻ trúng tuyển.
Độ ấy thầy Merlin thung dung bước ra hội trường thành phố, bèn phất tay, tức thì có một khối cẩm thạch nổi lên giữa đàng. Trên khối cẩm thạch có chiếc đe bằng sắt đen sì, mà trên đe lại có thanh kiếm tuốt trần đã cắm ngập lưng tự lúc nào. Hội chúng đọc được dòng chữ bằng vàng khắc chìm trên chuôi :
Hỡi ai rút được kiếm này,
Đích thị chúa tể hợp pháp Toàn Anh.
Theo mưu của Merlin, sứ giả bủa đi muôn nơi loan tin cho quý tộc và kị sĩ được tường. Tín sứ cứ đọc vè như vầy :
- Nhằm lễ Giáng Sinh, chốn đô hội Londinium sẽ mở một đại hội tuyển cử. Mời các vị quý nhân kị sĩ thân chinh đến thử thời vận xem sao. Cứ ai rút được kiếm quý khỏi đe sắt thì được ngôi vua Toàn Anh. Vả chăng, các người giành ngôi quán quân hội thi sẽ được vinh dự thử sức với bảo kiếm hiếm có này.
Thế là từ khắp Anh quốc, liệt vương và quý nhân bắt đầu đổ về thành Londinium. Ai nấy đều kì vọng được gia miện mà Uther Đồ Long để lại đã lâu.
Hôm ấy, Lot chúa tể Orkney phu quân Morgause cùng Uriens vua Rheged chồng Morgan Tiên Nữ uy nghi đi vào trại thành, đàng sau lưng có đoàn tùy tùng rất đông trống dong cờ mở rợp trời. Các vua Ban và Leodegrance cũng kịp đến. Còn lũ kị nhân lưu lãng thì chẳng phải kể.
Mới nhắc lại cái đe, lúc này cứ bị đám đông vây quanh không ngớt. Thế là phải có độ mươi chiến sĩ khiên giáp sáng ngời chỉ để làm mỗi việc vinh dự, là giám hộ thanh kiếm báu tuyệt đối.
Chờ mãi rồi ngày mở hội thi cũng điểm. Hãy mường tượng thế này : Một khoảnh đất trống rộng lắm có lũy thành bọc lại. Xung quanh dựng tiếp trường lang sẵn dương đài để quý nhân ngồi xem trò ; xa kia, chỗ sườn đồi, bày thêm mấy tràng kỉ. Nhưng việc ấy chưa làm hội chúng thỏa mãn, nên lắm kẻ leo cả lên cây, ngồi vắt vẻo trên cối xay, thành thử từ lũy thành đến vọng canh đều kín những người.
Tuy nhiên, bấy giờ ở chỗ tiện nghi nhất trường lang, liệt vương cùng các bà các cô đã ngồi đầy dẫy bậc thang, ai nấy kiêu sa toàn vàng bạc với bảo thạch.
Bà vương Morgan Tiên Nữ làm vẻ hãnh diện lắm. Có nhẽ hễ ai ngước trông bà, bất giác sẽ có cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng thôi. Truyền rằng, bà ta thuộc nằm lòng nhiều câu niệm chú phù thủy, nhưng có mỗi tâm trí thầy Merlin là miễn nhiễm. Mỗi mắt cả có đến chín con ngươi, ấy thế chẳng soi thấu vị lai như lão pháp sư Merlin được.
Lúc ấy bà vương bảo Merlin rằng : "Thầy thử đoán xem, hỡi Merlin ! Có vô số kị sĩ tài danh đã đổ về rồi, nhưng hẳn thầy đã biết thanh kiếm chọn ai chứ ? Đức Lot, hay là Uriens lang quân tôi ? Hay lão béo ngu độn Clarion vương công Northumbria nhỉ ?". Phần Merlin đáp lại bằng cái cười mỉm mà thôi.
Trong các ứng viên dự đấu có tiên sinh Ector hỗn danh Trung Trực nhờ luôn giữ lời trong vòng bất khả xâm. Chàng cả Kay mới được tập tước kị sĩ gần đây, còn thằng út Arthur thì lẵng nhẵng bám theo anh làm bộc.
Sáng ấy, Kay phát cuống nên phải phi mau đi dự hội. Trong trí tưởng chàng Kay chỉ nung nấu một điều, là làm sao vật ngã được bọn ứng viên khác cùng tranh giải. Thành thử chàng đã phạm một sót lầm không đáng chút nào ! Nguyên là chàng khuân ở quê đi cả hai thanh kiếm : Một thì bền và vừa tay lắm, một lại gãy dở. Hôm bữa chàng vẫn đinh ninh rằng phải tới một tay thợ lão luyện nhất Londinium để thay lưỡi mới. Mà cám cảnh thay, hai thanh lại tra một chuôi chứ !
Thế là Kay đi ứng thí với bộ giáp phục chạm hoa văn óng vàng. Chưa kể, con bạch mã của chàng được trang điểm cứ như thể kì lân : Trước trán có gắn miếng ván bảo hộ, trên ván lại thò ra chiếc sừng sắt rất oai. Nực cười nhất là thằng nhỏ Arthur vác theo một cây thương dài, trên vai đeo chiếc khiên cứ chạy lon ton theo ông anh đoảng trí. Trên khiên đã quết sẵn hình con hắc ưng soãi cánh trên đồng xanh. Trong lúc ấy, Kay kiêu hãnh ngó xung quanh và chẳng để ý rằng trong bao chỉ có thanh kiếm gãy.
Trên thảm cỏ gần đấu trường đã bày sẵn dăm ba cái lều tạm rất sặc sỡ. Ở một lều có ngài Ector đang nóng lòng chuẩn bị nhập cuộc khi có hiệu lệnh. Tuy vậy tiên sinh vẫn canh cánh một điều, rằng liệu thằng Kay non tơ có bảo toàn được uy danh lừng lẫy của gia tộc hay không ?
Lượt chót, thằng bộc Arthur lại soát xem nhung phục đã vừa lưng tráng sĩ chưa, rồi đai ngựa đã khít hay chưa. Thế rồi Kay rút kiếm ra kiểm tra, mới ngớ người rằng kiếm gãy từ đời rồi. Arthur thấy vậy mới la toáng lên ; nó xấu hổ quá nên cứ tự dằn vặt mãi. Nhưng Kay ngỏ ý van lơn như thế này :
- Chú em yêu quý ơi ! Bây giờ mày phải cố cứu tao, kẻo lỡ dở hết chứ còn ? Cũng còn kịp chán. Ban đầu anh mày câu giờ bằng đấu thương, sau đó mới rờ đến kiếm. Còn mày chạy về quán khách cho mau, hãy lấy cây kiếm lành ra nhé.
Vậy là Arthur gò lưng đạp ngựa cho kịp quay lại điểm hẹn.