Sưu tầm Truyện vừa "Con nuôi trung đoàn" - Valentin Petrovich Kataev

vinhtq

Quản lý chung
Помощник
Va-nha đứng cạnh khẩu pháo, người chỉ cao ngang bánh xe. Cậu ngắm nhìn mấy mẩu giấy dán trên lá chắn hình siên. Trên mẩu giấy có viết một hàng con số bằng mực mà cậu bé chịu không đọc hiểu được.

-Thế nào, Va-nha, có thích khẩu pháo này không?-cậu nghe đằng sau có tiếng nói trầm trầm, hiền hậu cất lên.

Cậu bé quay lại và nhìn thấy quan trắc viên Cô-va-lép.

- Vâng thích lắm, thưa đồng chí Cô-va-lép!-Va-nha nhanh nhẩu trả lời, đứng nghiêm chào.

Rõ ràng bài học của đại úy Ê-na-ki-ép không uổng. Bây giờ, khi nói với cấp trên, luôn luôn Va-nha đứng nghiêm và sẵn sàng trả lời nhanh nhẩu, vui vẻ.

Nhưng đứng trước quan trắc viên Cô-va-lép, cậu bé lại quá cẩn thận. Cậu đưa tay lên mũi rồi quên bẵng không bỏ xuống.

- Đủ rồi, bỏ tay xuống. Nghỉ,-Cô-va-lép nói, vẻ hài lòng nhìn vào bộ dạng xinh xẻo, chỉnh tề của chú bộ đội tí hon.

Về hình thức, không thể tưởng Cô-va-lép là một người lính giỏi, Anh hùng Liên-xô, quan trắc viên ưu tú của mặt trận.

Trước hết, ông không còn trẻ. Va-nha hình dung đó không phải là “chú bác” nữa mà thuộc về thế hệ “ông” rồi. Trước chiến tranh, ông là giám đốc một trại nuôi gà lớn. Ông có thể không ra trận. Nhưng ngay từ lúc bắt đầu chiến tranh, ông đã làm đơn tình nguyện xin vào bộ đội.

Trong chiến tranh thế giới lần thứ nhất, ông phục vụ trong pháo binh và hồi đó đã được coi là quan trắc viên giỏi. Vì vậy, trong cuộc chiến tranh này, ông cũng xin làm chân quan trắc viên pháo binh. Lúc đầu, khẩu đội chưa tin ông vì thấy ông quá hiền, xuề xòa nếp sống thường dân. Nhưng ngay trận đầu, ông đã tỏ ra thông thạo công việc, nghệ thuật thao tác cao siêu đến nỗi mối nghi ngại của anh em vĩnh viễn tan biến.

Thao tác của ông có trình độ nghệ thuật rất cao. Ta thường thấy có những quan trắc viên giỏi, có khả năng, có tài, xuất sắc. Ông thuộc loại quan trắc viên thiên tài. Nhưng đáng ngạc nhiên là, sau một phần tư thế kỷ phân cách hai cuộc chiến tranh thế giới, ông không những không quên nghệ thuật của mình mà hình như còn củng cố thêm vững chắc. Chiến tranh kiểu mới đặt cho pháo binh nhiều nhiệm vụ mới. Nó là dịp để quan trắc viên Cô-va-lép đã cao tuổi phát huy hết tài năng mà trong chiến tranh trước ông không có điều kiện thể hiện đầy đủ. Trong thế bắn thẳng, ông là người vô địch.

Cùng với khẩu đội, ông thường đẩy pháo ra ngoài vị trí lộ thiên và dưới làn mưa đạn, bình tĩnh, chính xác, đồng thời với tốc độ bắn đặc biệt nhanh bắn những viên đạn ria vào tuyến bộ binh Đức hoặc đạn xuyên vào xe tăng địch.

Nghệ thuật dù cao siêu đến đâu cũng chưa đủ để làm được như ông. Cần phải có lòng dũng cảm phi thường. Và tinh thần đó đã thể hiện. Mặc dầu bề ngoài bình thường, Cô-va-lép là một người dũng cảm nổi tiếng, được truyền tụng.

Gặp cơn nguy hiểm, ông hoàn toàn thay đổi hình dáng. Trong người bùng lên ý chí chiến đấu tỉnh táo, ông không lùi một bước. Ông nổ đến viên đạn cuối cùng. Hết đạn đại bác, ông nằm xuống bên cạnh pháo, tiếp tục bắn tiểu liên. Đạn tiểu liên hết, ông bình tĩnh kéo hòm lựu đạn lại gần và cau mày đáp liên tục cho tới khi quân Đức phải rút lui.

Trên đời thường có những người can đảm. Nhưng chỉ có ý thức giác ngộ và lòng yêu nước say mê thì người can đảm mới trở thành anh hùng. Cô-va-lép thực sư là một anh hùng. Ông yêu tổ quốc say mê nhưng rất bình tĩnh và căm ghét mọi kẻ thù của nhân dân. Ông có mối thù riêng với bọn Đức. Năm 1916, chúng đã dùng hơi độc hại ông. Cho tới nay, ông vẫn thường xuyên húng hắng ho. Về bọn lính Đức, ông phát biểu ngắn gọn:

- Tôi biết rõ chúng là đồ khốn nạn. Chỉ có một cách nói chuyện là bắn cho bể đầu. Ngoài ra, chúng không hiểu.

Ba người con ông đã vào bộ đội. Một người đã hy sinh. Vợ ông là bác sĩ nên cũng gia nhập quân đội. Chẳng còn ai ở nhà. Quân đội là nhà ông.

Mấy lần bộ chỉ huy định đề bạt ông. Nhưng lần nào ông cũng yêu cầu được ở lại cương vị quan trắc viên, đừng bắt dời khỏi khẩu pháo. Ông nói:

- Công tác quan trắc hợp với tôi. Tôi làm việc khác tốt bằng. Các đồng chí hãy tin tôi. Tôi không ham địa vị. Trước đây, tôi là quan trắc viên thì bay giờ, cho tới khi chiến tranh kết thúc, tôi muốn luôn luôn làm công tác quan trắc. Tôi không làm cán bộ chỉ huy được. Tôi già rồi. Để cho thanh niên có chỗ tiến lên. Tôi tha thiết đề nghị vậy.

Cuối cùng ông không bị quấy rầy nữa. Cũng có thể ông đúng: hợp với cương vị, người nào cũng có thể phát huy được khả năng. Rốt cuộc, đối với lợi ích tổ quốc, làm người quan trắc tài giỏi còn hơn làm một cán bộ chỉ huy trung bình.

Tất cả những điều đó Va-nha đều biết và cậu nhìn ông Cô-va-lép nổi danh một cách dè dặt và kính cẩn.

Cô-va-lép cao, gầy, khoác một cái áo bông còn mới nhưng đã bị dầu mỡ súng làm hoen ố. Ông ăn mặc theo kiểu ở nhà, đầu không đội mũ. Đầu ông cạo nhẵn thín như những người đàn ông bắt đầu hói thường cạo. Cổ ông đỏ ửng, rám nắng mưa, chằng chịt những vết nhăn sâu; hàng ria màu vàng và cằm cạo nhẵn để theo kiểu lính thời xưa.

Nói chung, ở ông mặc dù cái gì cũng nghiêm túc, chỉnh tề theo kiểu pháo binh nhưng có pha chút ít phong cách cổ “hồi chiến tranh trước”: cái quân dạ đen của riêng ông mang theo, mồm ngậm cái tẩu thuốc sơn có nắp đậy bằng sắt tây ám khói.

Va-nha muốn hỏi ông Cô-va-lép nhiều chuyện: ngắm súng thế nào, bắn ra sao, cái bánh xe có cán để làm gì, bộ phận nào đậy bao vải bạt, trên mấy mẩu giấy ở lá chắn viết gì, súng sắp bắn chưa… và nhiều điều khác.

Nhưng kỷ luật quân đội không cho phép nói trước người hơn cấp.
 

vinhtq

Quản lý chung
Помощник
20


Quan trắc viên Cô-va-lép nói:

- Cháu thích khẩu pháo của đội mình, thế là tốt. Người sành sỏi mới biết hết giá trị của nó. Cừ lắm!

Ông lấy tay vỗ vào nòng súng tựa như vỗ cổ ngựa rồi nhìn vào bàn tay, thấy bẩn bèn rút ở túi áo một mảnh giẻ khô, sạch và trìu mến lau pháo. Hình như để thanh minh tính tỉ mỉ của mình, ông nói:

- Nó ưa ở sạch. Thế là chỉ huy tiểu đoàn cử chá đến đây học tập phải không?

- Vâng, thưa đồng chí trung sĩ.

- Thôi đừng chào mãi. Không cần đứng nghiêm nữa. Đến đây học tập là đúng. Đã muốn trở thành pháo thủ giỏi thì từ nhỏ phải học cách thao tác ngay bên cạnh pháo, rồi quen đi, đến già cũng không quên được.

Ông ngồi xuống bệ pháo, lấy kìm sửa gọng kính và thỉnh thoảng nhìn Va-nha bằng đôi mắt rất hiền hậu và đồng thời sắc sảo của một người viễn thị nặng.

- Thế này, cháu ạ. Phải yên mến khẩu pháo từ lúc nhỏ. Trước đây bác cũng gia nhập khẩu đội trong hoàn cảnh như cháu hiện nay. Lúc đó, cách đây đúng ba chục năm rồi, cháu ạ. Cũng đã khá lâu. Nhưng bác còn nhớ hết. Tất nhiên, lúc đó bác lớn hơn cháu một chút. Mười tám tuổi. Bác tình nguyện ra mặt trận. Dù sao vẫn là thằng bé con. Cháu nghĩ xem, thật là lạ: khẩu đội bác lúc đó cũng đóng đúng vị trí quanh quẩn đâu đây. Cháu thấy đấy, cuộc đời bác đã xoay chuyển như vậy. Tất nhiên, bây giờ không nhận ra.-Ông đưa mắt tứ phía rồi phẩy tay.-Từ đó đến nay, nhiều điều biến đổi quá. Trước là rừng, nay thành cánh đồng. Trước là cánh đồng, nay rừng mọc lên. Nhưng, nói chung là ở đâu vùng này. Tại biên giới Đức. Chỉ khác là ngày trước rút lui, ngày nay tiến công.

Những lời nói đó làm cho Va-nha ngạc nhiên vô cùng. Tất nhiên, cậu đã nhiều lần nghe nói quân đội đang tiến về hướng Đông Phổ mà Đông Phổ là lãnh thổ Đức rồi và chẳng bao lâu, quân đội xô-viết sẽ vào đất Đức.

Va-nha cũng như mọi chiến sĩ đều tin tưởng chắc chắn rằng rốt cuộc, thế nào cũng sẽ như vậy. Nhưng lúc này, khi được nghe danh từ “biên giới Đức” hằng mong muốn và lâu ngày chờ đợi, không biết vì lẽ gì, cậu lại không hiểu hết ý nghĩa lời nói Cô-va-lép. Cậu xúc động mạnh đến nỗi không giữ được mồm miệng và gọi Cô-va-lép là bác:

- Nước Đức ở đâu, bác? Biên giới đâu?

- Đấy chứ đâu! Đây này,-Cô-va-lép nói, tay cầm kìm chỉ qua vai giống như chỉ lối đi cho người lạc đường.-Sau cái đồi này. Cách đây khoảng năm cây số, không hơn.

- Đúng thế không, bác? Bác không nói dối cháu chứ?-cậu bé nói, giọng thảm hại vì có kinh nghiệm là một số chiến sĩ hay đùa mình.

Nhưng đôi mắt Cô-va-lép hoàn toàn nghiêm nghị. Ông nói:

- Bác nói thật đấy. Còn sông nhé, bên kìa bờ là đất Đức chính cống.

- Bác thề danh dự pháo binh đi!-Va-nha vội nói.

- Thề danh dự với cháu làm gi? Khẩu đội vừa bắn thử sang đấy thôi! Cháu xem, bắn thử bao nhiêu là mục tiêu!

Và Cô-va-lép lấy kìm chỉ vào những chữ số viết trên mẩu giấy dán ở lá chắn.

Nhưng Va-nha vẫn chưa tin. Cậu khó mà tin được đất Đức lại có thể bắt đầu ngay ở rất gần đây, chỉ cách khoảng năm cây số. Cậu nói gần như khóc:

- Đừng đánh lừa cháu, bác!

- Rõ khỉ, cái thằng này!-Cô-va-lép cười lớn.-Không tin à? Chẳng có gì lạ đâu, cháu ạ! Đội trinh sát của ta từ hôm qua đã vào tận đất Đức, sáng hôm nay trở về rồi. Lậy trời! Họ nói ở đấy chúng đang hoảng hồn cả lên.

- Thế hả, bác! Các chú trinh sát đã sang đất Đức rồi à?

Cô-va-lép không tưởng tượng nổi là mình đã giáng một đòn đau vào tâm can Va-nha. Thế nghĩa là các chú trinh sát đã sang Đức. Rất có thể chú Bi-đên-cô và Goóc-bu-nốp đã sang. Trung sĩ Ê-gô-rốp thì nhất định rồi. Nếu Va-nha không bị điều đến khẩu đội, cậu cũng có thể được sang đất Đức. Cậu nài xin các chú. Các chú sẽ cho đi. Rõ ràng là như vậy.

Va-nha cảm thấy rất khổ tâm. Dù sao trong thâm tâm, cậu hãy còn coi mình là trinh sát. Lòng tự ái giày vò cậu. Rõ là các chú trinh sát đều đã sàn, chỉ riêng cậu chưa sang.

Cậu sịu mặt, đỏ ửng, cắn môi, hàng mi cụp xuống, nước mắt trào ra.

- Cháu mà được sang thì bọn Đức biết tay!-bất ngờ cậu, hàm răng nghiến lại, mắt ánh lên tia sáng xanh.
 

vinhtq

Quản lý chung
Помощник
Cô-va-lép tò mò ngắm nhìn cậu bé nhưng không cười và cũng không nói như mọi chiến sĩ khác thường nói: “Bé chăn bò, chú mày làm gì mà dữ thế!” Ông hiểu tình cảm Va-nha lúc này. Ông rút tẩu thuốc ra, nhét thuốc lá, châm lửa, đóng nắp và thở qua hàng ria một làn khói trắng, thơm rồi nói giọng rất nghiêm trang:

- Đừng nóng vội, bé chăn bò. Trong quân đội, phải biết phục tùng mệnh lệnh. Bây giờ vị trí của cháu là ở bên khẩu pháo. Cháu sẽ cùng với pháo tiến vào nước Đức.

Và để làm cho lời nói của mình, đối với cậu bé, khỏi quá khô khan, quá dạy đời, ông mỉm cười nói thêm:

- Vừa ca hát, vừa tiến vào!

Đúng ngay lúc đó, sau hàng thông ngụy trang một hiệu lệnh hô vang:

- Tiểu đoàn chuẩn bị chiến đấu! Khẩu đội một bắn!

Trung sĩ Xê-nha Mát-vê-ép nhảy vọt từ hầm điện thoại viên ra, vừa đi, vừa cái cúc áo, vừa vuốt áo khoác dài có gắn quân hàm màu đen. Bộ mặt trẻ trung, rạng rỡ, xúc động, anh hô to cật lực:

- Khẩu đội một chuẩn bị chiến đấu! Ngắm bắn mục tiêu mười bốn. Đạn ria. Đầu đạn mảnh. Bên phải tám không không. Hướng một trăm mười.

Những lời hô đó, Va-nha coi như những câu thần chú huyền bí, chưa dứt, mọi vật xung quanh đã biến đổi trong chớp mắt: người, súng, đồ lề và cả bầu trời eo hẹp, tất cả trở thành khắc khổ, dữ tợn như đúc bằng một loại thép mài giũa trơn tru.

Quan trắc viên Cô-va-lép thay đổi nhanh chóng hơn mọi người khác.

Va-nha chưa kịp tránh và nghĩ: “Thế là bắt đầu!”, Cô-va-lép đã nhảy qua càng pháo, một tay cầm mũ sắt, không biết lấy ở đâu, chụp lên đầu, còn tay kia thì đang tháo cái túi vải bạt che cái vật nằm trên cao, cạnh lá chắn mà cậu bé đã nhận xét thấy từ trước.

Bỏ túi che ra, vật đó càng đẹp, càng bí hiểm hơn so với trí tưởng tượng của cậu bé. Đó là một vật trung gian giữa ống nhòm và ống ngắm (hai vật này Va-nha đã nhiều lần trông thấy), kèm thêm một cái máy cậu chưa hề thấy, có nhiều con số to nhỏ ghi trên những cái vòng và ống bằng thép. Cái máy đó gợi ngay cho cậu ý niệm danh từ “số học”. Còn có cả một vật bằng thép tôi đen có gắn kính lồi, cộng thêm mảnh gương đặt siêng và một hộp nhỏ đen bẹt có khe hở dài. Vật đó gợi ý niệm danh từ “máy ảnh”.

Người cúi lom khom, một mắt dán chặt vào cái ống đen, cứng đờ như tượng gỗ, quan trắc viên Cô-va-lép đứng vững vàng, chân giạng ra, cong cong. Trong khi đó, bàn tay ông điều khiển những ngón tay dài, nhanh như chớp chạy lên chạy xuống, lúc sờ cái ống, lúc chạm cái vòng.

Mắt cậu bé đảo đi đảo lại. Cậu không biết nhìn cái nào, bỏ cái nào.

Trước hết, không biết ai và bằng cách nào nhanh như chớp cái túi thứ hai đã được cất đi nên Va-nha trông thấy cơ bẩm của súng, to lớn, nặng nề, bóng loáng dầu mỡ, có cán bằng nhôm và cần thép to, cong trông như quai hàm.

Nhưng thích nhất là Va-nha được trông thấy cái dây giật cò bằng xích sắt bọc da đã sờn. Cậu hiểu ngay đó là cái gì. Chỉ cần kéo cái lạp xường bằng da đó là súng nổ ngay.

Có một chiến sĩ đứng đấy mà Va-nha đoán ngay là có nhiệm vụ đóng mở cơ bẩm. Chiến sĩ vừa kéo cái cần thì cơ bẩm nặng nề đã trơn tru, lặng lẽ mở ra, để lộ cái trục thép có khía, ở giữa có cái đinh thò ra. Va-nha còn nhìn thấy mặt trong của nòng súng bóng như gương và có rãnh xoáy, nhắc cho cậu lưu ý các viên đạn.

Đạn đã lấy ra khỏi hòm và để đứng trên đất thẳng hàng như lính đội mũ sắt, phân loại theo màu sơn của các khoanh đầu đạn: đen đi với đen, vàng đi với vàng, đỏ đi với đỏ. Một viên đã nằm trên đùi trái của một chiến sĩ. Đó là chiến sĩ phụ trách chuyển đạn. Anh quỳ chân phải xuống đất và loay hoay làm gì cở cái đầu đạn. Trong khi đó, một chiến sĩ khác đã mang một viên đạn chuẩn bị xong lại gần khẩu pháo. Anh nhanh nhẹn đút đạn vào nòng và lấy bàn tay tống thêm. Đạn chưa kịp lùi lại thì chiến sĩ đóng mở cơ bẩm đã rập cơ bẩm lại.

Cơ bẩm đóng sập một cái. Không dời mắt khỏi cái ống đen, Cô-va-lép một tay nắm lấy dây giật cò, một tay giơ lên và hô:

- Xong!

- Bắn!-trung sĩ Mát-vê-ép, cánh tay hẩy mạnh xuống.

Va-nha chưa kịp tỉnh hồn, tìm hiểu các việc xảy ra thì đã thấy quan trắc viên Cô-va-lép, mặt kiên quyết, dữ tợn, giật mạnh thỏi lạp xường, hất mạnh tay về phía sau để khi giật lùi, cơ bẩm không đánh vào tay.

Đạn nổ mạnh đến nỗi cậu bé tưởng như miệng súng phát ra tứ phía những vòng trong đỏ, lăn đi ầm ầm. Và Va-nha cảm thấy trong miệng có mùi vị thuốc súng.

Trong chốc lát, tất cả im lặng, lắng nghe tiếng rít của đầu đạn đang bay về phía nước Đức. Sau đó, Cô-va-lép lại ngắm bắn và lướt ngón tay trên chi tiết máy, chiến sĩ lại mở cơ bẩm, kéo vọt đuôi đạn đồng còn bốc khói, để rơi đến xoảng một cái xuống đất.
 

vinhtq

Quản lý chung
Помощник
Va-nha điếc đặc và đứng ngẩn người trước cái cảnh kỳ diệu, cái phép lạ bắn đại bác vừa chứng kiến. Sau đó, cậu cảm thấy bất tiện nếu đứng không, không làm gì, giữa đám người bận túi bụi. Cậu nhặt một viên đạn còn ấm, hơi xạm đen, mang về một phía rồi vứt nó vào đống vỏ đạn khác. Khi mang vỏ đạn, cậu cảm thấy nó mỏng manh và nhẹ nhàng nhưng lại có đáy dày và nặng, và trong tay cậu, nó vẫn tiếp tục rung lên vì tiếng nổ.

- Được đấy, Va-nha,-trung sĩ Mát-vê-ép nói, tay cầm bút chì vừa viết gì vào quyển sổ tay sờn rách, vừa chăm chú liếc nhìn vào hầm điện thoại viên để đợi lệnh mới.-Tạm thời chú mày dọn vỏ đạn để khỏi vướng chân.

- Có!-Va-nha đứng nghiêm trả lời vui vẻ vì cảm thấy bây giờ cậu cũng được tham dự vào một sự nghiệp quan trọng và vinh dự mà tại mặt trận bao giờ cũng được kính cẩn gọi là “cuộc tấn công của pháo binh”.

- Sau khi bắn xông, chú mày đếm và đặt vỏ đạn vào máng khiêng,-Mát-vê-ép nói thêm.

- Có!-Va-nha trả lời càng vui vẻ hơn, mặc dầu chưa quan niệm rõ rệt được cái máng khiêng là như thế nào.

Va-nha đặt tất cả các vỏ đạn cạnh nhau, sắp xếp đều đặn, ngắm nghía kết quả công tác của mình.

Chẳng có gì làm nữa, cậu bèn lại gần Cô-va-lép.

- Bác ơi…-cậu nói nhưng, sực nhớ mình đang thực hiện nhiệm vụ chiến đấu, bèn sửa lại:-Thưa đồng chí trung sĩ, tôi xin hỏi.

- Hỏi đi-Cô-va-lép nói.

- Hỏi gì nhỉ, à, đồng chí vừa bắn đi đâu? Bắn vào đất Đức phải không ạ?

- Phải, vào đất Đức.

- Đầu tiên, đồng chí ngắm phải không ạ?

- Phải, đầu tiên ngắm.

- Đồng chí lấy mắt ngắm vào cái ống màu đen này phải không ạ?

- Chính thế.

Va-nha im lặng một lúc. Cậu do dự không dám hỏi thêm. Điều cậu định yêu cầu, đối với cậu, quả là táo bạo. Vì yêu cầu đó, rất có thể bị lột quân phục và đưa về hậu phương.

Mặc dầu vậy, tính tò mò vẫn thắng sự thận trọng.

- Bác ơi…-Va-nha lựa giọng thật khẩn khoản, thật dịu dàng,-bác đừng mắng cháu nhé. Nếu trái với điều lệnh thì thôi, cháu không có ý kiến gì đâu. Cho phép cháu một lần, một lần thôi, bác ạ! Cho cháu nhòm vào cái ống mà bác vừa ngắm một tí.

- Được chứ sao. Nhòm đi. Nhưng phải cẩn thận. Đừng chạm đến hướng ngắm.

Nín thở, kiễng chân bước lại gần, Va-nha đứng vào chỗ Cô-va-lép nhường cho. Hai tay giang ra, đề phòng lỡ chạm vào hướng ngắm, cậu bé thận trọng để mắt vào ống kính còn ấm hơi Cô-va-lép. Cậu thấy nổi bật một cái vòng trong. Trong đó, phong cảnh địa hình đồng lầy trên nền xanh nhấp nhô của rừng cây hiện lên sáng rõ và được kéo lại gần. Hai nét mảnh, hình chữ thập chia vòng tròn theo đường thẳng đứng và nằm ngang làm cho phong cảnh địa hình rõ rệt thêm như bức tranh in.

Đúng ngay giữa điểm cắt của hai nét, Va-nha trông rõ đỉnh một cây tùng nhô lên khỏi nền rừng.

- Thế nào? Thấy gì không?-Cô-va-lép hỏi.

- Có ạ.

- Gì nào?

- Đất, rừng. Chao ôi, đẹp quá!

- Có thấy hai nét chữ thập?

- Có ạ.

- Cháu để ý cái cây cao chứ? Nó nằm đúng điểm cắt ấy mà.

- Vâng.

- Bác ngắm búng đúng vào cây tùng đó.

- Bác ơi,-Va-nha hạ giọng thì thầm,-đó chính là đất Đức?

- Đâu?

- Nơi cháu nhìn ấy mà?

- Không, anh bạn ơi, đó không hề là đất Đức. Từ đây không thấy đất Đức được đâu. Đất Đức ở đằng trước mặt kia. Còn cháu đang ngắm về ngược lại.

Va-nha trố mắt nhìn Cô-va-lép, không hiểu ông nói đùa hay nói thật. Sao lại có thể: ngắm đằng sau mà bắn đằng trước! Kỳ lạ thật.
 

vinhtq

Quản lý chung
Помощник
Cậu nhìn chòng chọc vào mặt Cô-va-lép, cố gắng tìm xe có nét đùa cợt ẩn náu nào không. Nhưng bộ mặt Cô-va-lép hoàn toàn nghiêm nghị.

Va-nha đổi chân đứng, ngán ngẩm vì không hiểu được bí quyết đó.

- Bác Cô-va-lép,-cuối cùng Va-nha nói, cái trán sạch sẽ và sáng sủa nhăn lại,-nhưng đạn lại bay sang đất Đức.

- Phải.

- Và nổ ở đó chứ?

- Tất nhiên.

- Thế qua ống, bác có thấy nó nổ không?

- Không. Không thấy.

- Ồ!-Va-nha thất vọng nói.-Thế là bác bắn bắn vu vơ rồi!

- Nói bậy nào!-Cô-va-lép nói, nhếch méo cười và húng hắng ho,-Chúng tớ không bắn vu vơ đâu: ở đài quan sát đằng kia có người ngồi trông xem chúng tớ bắn như thế nào. Nếu bắn sai thì lập tức có điện báo về. Chúng tớ sửa lại.

- Ai ngồi đó?

- Quan sát viên. Sĩ quan. Có lúc là cán bộ trung đội. Cũng tùy. Như bây giờ chẳng hạn, chính bản thân đại úy Ê-na-ki-ép chỉnh súng.

- Thế từ đó đại úy thấy đất Đức không?

- Tất nhiên.

- Và thấy ta bắn như thế nào chứ?

- Nhất định rồi. Chờ một tí, đồng chí sẽ báo kết quả về.

Va-nha im lặng, hoang mang. Cậu không thể hiểu được sao lại ngắm đằng sau, bắn đằng trước, còn đại úy Ê-na-ki-ép thì một mình, cái gì cũng thấy, cái gì cũng biết.

- Sang trái không ba!-trung sĩ Mát-vê-ép hô,-đạn ria, đầu mảnh. Hướng một trăm mười tám.
Cơ bẩm đóng sập một cái. Không dời mắt khỏi cái ống đen, Cô-va-lép một tay nắm lấy dây giật cò, một tay giơ lên và hô:

- Xong!

- Bắn!-trung sĩ Mát-vê-ép, cánh tay hẩy mạnh xuống.

Va-nha chưa kịp tỉnh hồn, tìm hiểu các việc xảy ra thì đã thấy quan trắc viên Cô-va-lép, mặt kiên quyết, dữ tợn, giật mạnh thỏi lạp xường, hất mạnh tay về phía sau để khi giật lùi, cơ bẩm không đánh vào tay.

Đạn nổ mạnh đến nỗi cậu bé tưởng như miệng súng phát ra tứ phía những vòng trong đỏ, lăn đi ầm ầm. Và Va-nha cảm thấy trong miệng có mùi vị thuốc súng.

Trong chốc lát, tất cả im lặng, lắng nghe tiếng rít của đầu đạn đang bay về phía nước Đức. Sau đó, Cô-va-lép lại ngắm bắn và lướt ngón tay trên chi tiết máy, chiến sĩ lại mở cơ bẩm, kéo vọt đuôi đạn đồng còn bốc khói, để rơi đến xoảng một cái xuống đất.

Va-nha điếc đặc và đứng ngẩn người trước cái cảnh kỳ diệu, cái phép lạ bắn đại bác vừa chứng kiến. Sau đó, cậu cảm thấy bất tiện nếu đứng không, không làm gì, giữa đám người bận túi bụi. Cậu nhặt một viên đạn còn ấm, hơi xạm đen, mang về một phía rồi vứt nó vào đống vỏ đạn khác. Khi mang vỏ đạn, cậu cảm thấy nó mỏng manh và nhẹ nhàng nhưng lại có đáy dày và nặng, và trong tay cậu, nó vẫn tiếp tục rung lên vì tiếng nổ.

- Được đấy, Va-nha,-trung sĩ Mát-vê-ép nói, tay cầm bút chì vừa viết gì vào quyển sổ tay sờn rách, vừa chăm chú liếc nhìn vào hầm điện thoại viên để đợi lệnh mới.-Tạm thời chú mày dọn vỏ đạn để khỏi vướng chân.

- Có!-Va-nha đứng nghiêm trả lời vui vẻ vì cảm thấy bây giờ cậu cũng được tham dự vào một sự nghiệp quan trọng và vinh dự mà tại mặt trận bao giờ cũng được kính cẩn gọi là “cuộc tấn công của pháo binh”.

- Sau khi bắn xông, chú mày đếm và đặt vỏ đạn vào máng khiêng,-Mát-vê-ép nói thêm.

- Có!-Va-nha trả lời càng vui vẻ hơn, mặc dầu chưa quan niệm rõ rệt được cái máng khiêng là như thế nào.

Va-nha đặt tất cả các vỏ đạn cạnh nhau, sắp xếp đều đặn, ngắm nghía kết quả công tác của mình.

Chẳng có gì làm nữa, cậu bèn lại gần Cô-va-lép.

- Bác ơi…- cậu nói nhưng, sực nhớ mình đang thực hiện nhiệm vụ chiến đấu, bèn sửa lại:- Thưa đồng chí trung sĩ, tôi xin hỏi.

- Hỏi đi-Cô-va-lép nói.

- Hỏi gì nhỉ, à, đồng chí vừa bắn đi đâu? Bắn vào đất Đức phải không ạ?

- Phải, vào đất Đức.

- Đầu tiên, đồng chí ngắm phải không ạ?

- Phải, đầu tiên ngắm.

- Đồng chí lấy mắt ngắm vào cái ống màu đen này phải không ạ?

- Chính thế.
 

vinhtq

Quản lý chung
Помощник
Va-nha im lặng một lúc. Cậu do dự không dám hỏi thêm. Điều cậu định yêu cầu, đối với cậu, quả là táo bạo. Vì yêu cầu đó, rất có thể bị lột quân phục và đưa về hậu phương.

Mặc dầu vậy, tính tò mò vẫn thắng sự thận trọng.

- Bác ơi…- Va-nha lựa giọng thật khẩn khoản, thật dịu dàng,- bác đừng mắng cháu nhé. Nếu trái với điều lệnh thì thôi, cháu không có ý kiến gì đâu. Cho phép cháu một lần, một lần thôi, bác ạ! Cho cháu nhòm vào cái ống mà bác vừa ngắm một tí.

- Được chứ sao. Nhòm đi. Nhưng phải cẩn thận. Đừng chạm đến hướng ngắm.

Nín thở, kiễng chân bước lại gần, Va-nha đứng vào chỗ Cô-va-lép nhường cho. Hai tay giang ra, đề phòng lỡ chạm vào hướng ngắm, cậu bé thận trọng để mắt vào ống kính còn ấm hơi Cô-va-lép. Cậu thấy nổi bật một cái vòng trong. Trong đó, phong cảnh địa hình đồng lầy trên nền xanh nhấp nhô của rừng cây hiện lên sáng rõ và được kéo lại gần. Hai nét mảnh, hình chữ thập chia vòng tròn theo đường thẳng đứng và nằm ngang làm cho phong cảnh địa hình rõ rệt thêm như bức tranh in.

Đúng ngay giữa điểm cắt của hai nét, Va-nha trông rõ đỉnh một cây tùng nhô lên khỏi nền rừng.

- Thế nào? Thấy gì không?-Cô-va-lép hỏi.

- Có ạ.

- Gì nào?

- Đất, rừng. Chao ôi, đẹp quá!

- Có thấy hai nét chữ thập?

- Có ạ.

- Cháu để ý cái cây cao chứ? Nó nằm đúng điểm cắt ấy mà.

- Vâng.

- Bác ngắm búng đúng vào cây tùng đó.

- Bác ơi,-Va-nha hạ giọng thì thầm,-đó chính là đất Đức?

- Đâu?

- Nơi cháu nhìn ấy mà?

- Không, anh bạn ơi, đó không hề là đất Đức. Từ đây không thấy đất Đức được đâu. Đất Đức ở đằng
trước mặt kia. Còn cháu đang ngắm về ngược lại.

Va-nha trố mắt nhìn Cô-va-lép, không hiểu ông nói đùa hay nói thật. Sao lại có thể: ngắm đằng sau mà bắn đằng trước! Kỳ lạ thật.

Cậu nhìn chòng chọc vào mặt Cô-va-lép, cố gắng tìm xe có nét đùa cợt ẩn náu nào không. Nhưng bộ mặt Cô-va-lép hoàn toàn nghiêm nghị.

Va-nha đổi chân đứng, ngán ngẩm vì không hiểu được bí quyết đó.

- Bác Cô-va-lép,-cuối cùng Va-nha nói, cái trán sạch sẽ và sáng sủa nhăn lại,-nhưng đạn lại bay sang đất Đức.

- Phải.

- Và nổ ở đó chứ?

- Tất nhiên.

-Thế qua ống, bác có thấy nó nổ không?

- Không. Không thấy.

- Ồ!-Va-nha thất vọng nói.-Thế là bác bắn bắn vu vơ rồi!

- Nói bậy nào!-Cô-va-lép nói, nhếch méo cười và húng hắng ho,-Chúng tớ không bắn vu vơ đâu: ở đài quan sát đằng kia có người ngồi trông xem chúng tớ bắn như thế nào. Nếu bắn sai thì lập tức có điện báo về. Chúng tớ sửa lại.

- Ai ngồi đó?

- Quan sát viên. Sĩ quan. Có lúc là cán bộ trung đội. Cũng tùy. Như bây giờ chẳng hạn, chính bản thân đại úy Ê-na-ki-ép chỉnh súng.

- Thế từ đó đại úy thấy đất Đức không?

- Tất nhiên.

- Và thấy ta bắn như thế nào chứ?

- Nhất định rồi. Chờ một tí, đồng chí sẽ báo kết quả về.
 

vinhtq

Quản lý chung
Помощник
Va-nha im lặng, hoang mang. Cậu không thể hiểu được sao lại ngắm đằng sau, bắn đằng trước, còn đại úy Ê-na-ki-ép thì một mình, cái gì cũng thấy, cái gì cũng biết.

- Sang trái không ba!-trung sĩ Mát-vê-ép hô,-đạn ria, đầu mảnh. Hướng một trăm mười tám.

Hai bàn tay khỏe mạnh nhấc bổng Va-nha, đưa qua bánh xe và đặt sang bên cạnh. Ở vị trí Va-nha, trước ống ngắm, đã thấy Cô-va-lép đứng như cũ, mắt dán vào ống kính màu đen. Lần này, mọi việc lại được thực hiện nhanh hơn lần thứ nhất. Mặc dầu thao tác nhanh nhẹn một cách kỳ lạ, Cô-va-lép vẫn kịp ngoảnh mặt về phía cậu bé mà nói:

- Hơi trệch một tí. Bây giờ thì phải trúng.

- Bắn!- Mát-vê-ép quát lên và hẩy tay xuống càng mạnh.

Đạn nổ. Nhưng lần nay, cậu bé đã không còn ngẩn người như trước nữa. Nhớ rõ nhiệm vụ chiến đấu của mình, cậu chạy quanh khẩu pháo. Nòng súng, sau khi lùi lại, bây giờ đang nhẹ nhàng, trơn tru trở về vị trí cũ và cậu bé kịp thời bắt được vỏ đạn nóng bỏng ngay lúc nó bị két bật ra khỏi súng.

- Va-nha khá lắm!-Mát-vê-ép nói, tay đang vội vàng ghi điều gì cuốn sổ đặt trên đầu gối.-Bắn bao nhiêu đạn rồi?

- Hai đạn ria, đầu mảnh!-Va-nha phấn khởi kêu lên.

- Khá lắm!-Mát-vê-ép nói.

Va-nha định trả lời đúng theo điều lệnh, khi được cán bộ chỉ huy khen: “Vì Tổ quốc Liên-xô!”. Nhưng cậu thấy việc làm nhỏ nhặt của mình không xứng với câu nói trang trọng đó.

- Có gì đâu…- cậu thẹn thùng lí nhí nói.

- Gắng lên, bé chăn bò!-Cô-va-lép vui vẻ gọi to, sửa lại kính.-Gắng nhặt cho kịp. Sẽ vứt cho cháu hàng đống.

Đúng như vậy. Chỉ một thoáng sau, chiếc mũ sắt xanh của điện thoại viên nhô ra khỏi hầm và trung sĩ Mát-vê-ép hô lớn bằng một giọng sang sảng và trang trọng:

- Bốn phát bắn liên tiếp! Sang đất Đức, bắn!

Bốn phát súng nổ hầu như liền nhau làm cho Va-nha vất vả lắm mới bắt được bốn vỏ đạn bật ra. Tuy vậy, không những cậu bắt kịp, đặt thành hàng mà còn xếp sắp cho đều nữa. Từ đó, súng bắn không nghỉ, với tốc độ kỳ lạ.

Trong khi chạy nhặt vỏ đạn không mệt mỏi, Va-nha chú ý lắng nghe và hiểu rằng bây giờ không phải chỉ có khẩu đội một bắn. Khắp nơi vang lên tiếng hô ra lệnh, tiếng cơ bẩm đóng mở, tiếng súng nổ. Bây giờ toàn tiểu đoàn của đại úy Ê-na-ki-ép đã nổ súng.

Liên tục, cái nọ tiếp cái kia, có khi hai hoặc ba cái cùng một lúc, các đầu đạn, với những tiếng rít xa dần, bay qua đỉnh đồi sang đất Đức. Ở đó, bầu trời không phải là của nước Nga nữa mà là bầu trời Đức đáng ghét, xám đục màu chì, giả tạo.

Pháo thủ các số lần lượt chạy đến Cô-va-lép và ông cho mỗi người một, hai lần giật cò, bắn sang đất Đức. Vừa bắn họ vừa hô:

- Cho đất Đức ăn đạn, bắn!

- Gắng lên, quân Đức! Bắn!

- Tổ quốc muôn năm! Bắn!

- Tiêu diệt Hít-le! Bắn!

- Chiếm thế nào được nước ông, đồ mạt kiếp! Bắn

Va-nha chạy lại gần Cô-va-lép. Kéo vạt áo sau của ông:

- Bác Cô-va-lép, cho cháu choảng nó một phát.

Sao mà cậu sợ bác Cô-va-lép từ chối đến thế! Mặt tái nhợt, cậu thở hổn hển qua lỗ mũi trong như mũi cáo. Nhưng Cô-va-lép không để ý. Thế là mặt cậu đỏ ửng lên, giậm chân giận dỗi và với giọng run run đòi hỏi, gào to, cố át tiếng súng:

- Đồng chí trung sĩ, tôi xin nói! Cho tôi bắn sang Đức. Tôi cũng xứng đáng. Đồng chí thấy đấy, tôi không hề để rơi một vỏ đạn.

Chỉ lúc đó Cô-va-lép mới nhận ra cậu.

- Nào, bé chăn bò! Bắn đi. Nhưng phải rụt tay lại ngay, kẻo cơ bẩm đập phải.

- Cháu biết rồi,-Va-nha nói vội và hầu như giật lấy dây trong tay Cô-va-lép.

Cậu nắm chặt lấy dây đến nỗi khớp tay trắng bệch. Hình như trên đời này không có sức mạnh nào, lúc này có thể cướp cái thỏi lạp xường bằng da, đầu buộc một cái vòng nhỏ, khỏi tay cậu bé.

Tim cậu đập thình thịch. Lúc này chỉ có một cảm giác xâm chiếm tâm hồn cậu: sợ không làm đúng, súng không nổ.

- Bắn!-Mát-vê-ép hô.

- Kéo,-Cô-va-lép khẽ nhắc.

Ông chẳng cần phải nói.

- Này, cho chết!-cậu bé kêu to và căm tức, lấy hết sức bình sinh giật cò.

Cậu cảm thấy khẩu pháo ngay lúc đó rung lên cạnh cậu giống như một sinh vật chồm lên, gầm thét, miệng phun ra luồng lửa đỏ. Tai cậu ù lên. Và từ phía rừng xa xa vọng lại tiếng rít của viên đạn do bàn tay Va-nha bắn sang đất Đức.
 

vinhtq

Quản lý chung
Помощник
21


Đại úy Ê-na-ki-ép lạnh sởn gai gốc, kín đáo ngáp.

- Hôm nay trời chậm sáng!

- Muốn gì nữa, mùa thu mà lại,-A-khun-ba-ép nói.

- “Mùa thu đến muộn, quạ đã bay đi, rừng trụi lá cánh đồng vắng vẻ”,-Ê-na-ki-ép nói, miệng lại ngáp.

- Văn hay đấy,-A-khun-ba-ép nói.-Tả mùa thu rất là nghệ thuật.

Đại úy A-khun-ba-ép rít nhanh một hơi thuốc lá, nói rồi lại rít hơi nữa. Anh vội vã hút nốt điếu thuốc lá Đức nhầu nát và nhăn mặt, anh lấy tay khỏa cho khói tan để khỏi tỏa lên miệng hầm. Nhưng cử chỉ thận trọng đó quá thừa. Trời mới hửng sáng, mọi vật còn xam xám, phủ sương mù.

Cái hầm Đức cũ mà đại úy A-khun-ba-ép dùng làm sở chỉ huy tạm thời nằm ở rìa một cánh đồng khoai tây. Những giọt nước nhỏ li ti, trắng ra vì giá lạnh đọng trên cành lá những cây khoai xạm đen, đứng ngang tầm mắt. Bên phải, một giải đường nhựa ẩn mình giữa hai hàng cây du già cỗi. Những thân cây to và cành trụi lá vẽ lên nền trời trăng trắng ban mai như vẽ trên mảnh kính mờ. Một vài nóc nhà nhọn kiểu gô-tích bị sứt vỡ, hiện lên mờ mờ bên trái.

Trước mặt, bản thân cánh đồng khoai tây thâm xịt, ướt át, thoai thoải dốc xuống một khe rộng đọng làn sương xanh xanh.

Còn đằng xa, bên bờ kia khe, đất lại bắt đầu nhô lên nhưng giờ này hoàn toàn không nhìn thấy. Trên đó là vị trí quân Đức mà sáng ra tiểu đoàn đại úy A-khun-ba-ép có nhiệm vụ tấn công và chiếm lĩnh, với sự yểm hộ của tiểu đoàn pháo đại úy Ê-na-ki-ép.

Kế hoạch tấn công do A-khun-ba-ép thảo ra theo bản tính nhanh nhẹn và nhiệt tình của anh, nói chung, gồm những điểm sau đây:

Trước trời sáng, hai đại đội phải bí mật vòng qua bên phải trận tuyến Đức, chiếm lĩnh các ngả giao thông quân địch rồi đợi đó, cố gắng không nổ súng và không bộc lộ lực lượng. Sau đó, dưới sự yểm hộ của pháo binh, một đại đội có nhiệm vụ tấn công chính diện vị trí Đức. Một đại đội làm dự bị. Đại úy A-khun-ba-ép tính rằng nếu dùng một đại đội để tấn công vị trí địch có lực lượng gần một tiểu đoàn, theo tin tình báo, anh sẽ bắt buộc quân Đức dời khỏi hầm hào để phản công. Chính trong lúc địch phản công, hai đại đội đã bí mật vòng sẽ tấn công địch bên sườn và có thể từ đằng sau nữa. Như vậy, bọn Đức sẽ nằm trong hai gọng kìm và dưới làn đạn mãnh liệt bắn chéo sườn, buộc phải củng cố đội hình mà việc đó thường phải trả một giá rất đắt bằng những tổn thất nặng nề rồi rốt cuộc phải bỏ vị trí. Hoặc chúng phải vừa tiếp tục chiến đấu theo hướng cũ vừa điều lực lượng dự bị chống đỡ phía sườn. Nhưng lúc đó, đại úy Ê-na-ki-ép sẽ tung đại đội dự trữ ra, kết hợp với hai đại đội đang tấn công ở phía sườn, tạo ra một ưu thế quân số, bao vây địch và chiếm vị trí địch ở phía sau.

Đó là một kế hoạch tốt và nếu tính đến tinh thần sa sút của địch và chất lượng cao của các chiến sĩ tiểu đoàn A-khun-ba-ép thì hoàn toàn có thể thực hiện được. Nhưng trong kế hoạch này còn một điều mơ hồ đối với đại úy Ê-na-ki-ép, người đã từng quen cânnhắc, suy nghĩ từng chi tiết nhỏ. Ta chưa thật rõ chính xác quân Đức có bao nhiêu lực lượng dự bị. Theo tình báo, lực lượng đó không lớn. Nhưng ai có thể bảo đảm rằng chúng không điều tới những lực lượng lớn vào ban đêm.

Có thể lúc này, phút này đây, hàng đoàn xe xích đang đưa bộ binh Đức tới một nơi nào đó đằng sau ngọn đồi mà đại úy A-khun-ba-ép sắp tấn công. Lúc đó, một đại đội dự bị của đại úy A-khun-ba-ép là quá ít và tình hình có thể trở nên nguy hiểm đối với anh.

Nhưng vì những mối nghi ngại của đại úy Ê-na-ki-ép đều không dựa trên số liệu chính xác mà chỉ suy đoán, cho nên sau khi nghe trình bày kế hoạch và nhận nhiệm vụ chiến đấu, anh nói ngắn và khô khan:

- Sẵn sàng!

Vả lại, cũng chẳng làm gì được nữa. Các đại đội của A-khun-ba-ép đang đi tới vị trí xuất phát, bộ máy tấn công đã bắt đầu hoạt động tuy chưa thể hiện rõ. Hơn nữa, đại úy Ê-na-ki-ép biết chắc rằng khi đã quyết định thì không nên thay đỏi. Anh đi đến kết luận cuộc chiến đấu sẽ gay go và nếu quân Đức đưa lực lượng dự bị mới ra thì chỉ có cách cứu vãn tình hình bằng những viên đạn bắn trúng đích và bắn nhanh của các khẩu pháo tiểu đoàn anh.

Anh nhìn vào cuốn sổ tay của mình, tính tổng số đạn còn lại, nhăn mặt và gọi điện ra lệnh chở thêm đạn gấp tới hỏa điểm.

Bây giờ mọi việc đã xong, chỉ còn chờ.

- Thế nào, đại úy,-Ê-na-ki-ép nói, chìa bàn tay đeo găng da hươu cho A-khun-ba-ép,-ta chia tay chứ?

- Anh sẽ ở đâu?

- Ở đài quan sát. Còn anh?

- Ở đại đội dự bị.
 

vinhtq

Quản lý chung
Помощник
Họ bắt chặt tay nhau. Và cũng như mọi lần, trước khi chia tay họ so đồng hồ. Đồng hồ đại úy A-khun-ba-ép chỉ sáu giờ mười hai phút, của đại úy Ê-na-ki-ép sáu giờ chín phút.

- Anh lại chậm rồi,-đại úy A-khun-ba-ép nói.

- Anh vội thì có,-đại úy Ê-na-ki-ép nói giọng đầy ý nghĩa.

Họ tranh cãi một chút xem đồng hồ ai đúng. Nhưng đó chỉ vì thói quen. A-khun-ba-ép biết rằng đồng hồ Ê-na-ki-ép tuyệt đối đúng.

- Thôi đồng ý,-A-khun-ba-ép nói, đôi mắt cứng cỏi, đen như hạt huyền ánh lên vui vẻ, tay vặn đồng hồ lui lại ba phút.-Tôi tin tưởng ở anh, coi anh là chỗ dựa vững như bàn thạch đấy.

- Anh cứ tin như vậy.

- Đừng tiếc đạn nhé!

- Yên trí. Sẽ hầu điếu đóm cho anh,-Ê-na-ki-ép đãng trí nói, dùng một câu chiến sĩ thường nói nhưng không đạt lắm!

- Điều chủ yếu là đừng chậm chễ.

- Sẽ kịp thôi.

- Như vậy, ta sẽ gặp nhau tại tuyến phòng ngự Đức.

- Hoặc sớm hơn.

- Thôi được,-A-khun-ba-ép kiên quyết nói, giọng có vẻ trang trọng.-Hành động đi.

- Tuân lệnh.

Một lần nữa hai người bắt tay từ biệt nhau.

Đại úy Ê-na-ki-ép ra khỏi hầm trước tiên. Sau khi chỉ thị cho điện thoại viên phải tháo và kéo đường dây đến đài quan sát chỉ huy, anh xuống đơn vị kiểm tra tình hình.

Một làn gió sớm mai lộng thổi. Đâu đây, những mảnh băng sớm đóng đã lạo xạo dưới gót giày. Xung quanh yên tĩnh. Chỉ thỉnh thoảng thấy đằng tây những chùm ánh sáng lung linh của pháo sáng Đức đang rải rác in màu mờ nhạt trên nền trời đã sáng rõ.

Xô-lô-bép, cổ quàng tiểu liên, luôn luôn bám sát gót đại úy. Khi hai người đến tới đơn vị thì đằng đông hơi sương đã trở thành màu hồng và gió càng thổi mạnh.

Vị trí pháo của tiểu đoàn đặt trong khu vực một vườn táo mênh mông, đằng sau một cái tường rất dài và đơn điệu, xây bằng những viên gạch xám thẫm. Tường bị sụp đổ ở một vài chỗ vì đạn đại bác. Đại úy Ê-na-ki-ép vào vườn qua một lỗ hổng như vậy.

Các khẩu pháo được đặt cách nhau khá xa, trong những hố đào sâu, giữa những cây táo già trồng đối xứng, và chăng lưới ngụy trang. Đứng gần cũng khó mà nhận thấy được. Nhưng qua những cành táo trụi lá, ta thấy đằng xa, sau vườn hiện lên một biệt thự màu xám buồn tẻ, mái lợp ngói dài, khung cửa sổ bị rụng. Dưới mài nhà, một ngọn đèn chưa tắt còn le lói một thứ ánh sáng mỏi mệt. Đó là đèn định vị ban đêm của tiểu đoàn.

Bộ mặt hiện ra thấp thoáng vì bóng đêm còn đọng lại, người lính gác dương súng, chặn đường đại úy. Nhận thấy người chỉ huy tiểu đoàn của mình, anh lánh sang bên, đứng nghiêm.

Đại úy vào thăm khẩu đội một.

Trong tình trạng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, các pháo thủ nằm ngủ ngay dưới đất, đúng vị trí của mình, đội mũ sắt, súng đặt cạnh, đầu gối lên vỏ đạn hoặc hòm đạn, cà-mèn, hoặc cánh tay.

Giữa đám người ngủ, đại úy nhận ra cái hình thù nhỏ bé của Va-nha. Cậu bé nằm ngủ trên bệ súng, chân co và đầu đội mũ sắt gối lên bàn tay đang nắm chặt chiếc lắc-lê. Môi cậu hơi thâm lại gì giá lạnh ban mai. Nhưng có một chiến sĩ tốt bụng nào đó đã đắp lên người cậu một cái áo bóng nhẫy dầu mỡ. Cậu bé vừa ngủ, vừa thoáng mỉm một nụ cười mơ hồ, huyền bí.
 

vinhtq

Quản lý chung
Помощник
Trông thấy nụ cười đó, đại úy cũng muốn cười theo nhưng phải sua đuổi nụ cười của mình và nghiêm khắc cau mày khi nhận làm trực nhật, đồng chí hỏi:

- Tình hình thằng bé thế nào?

- Cũng khá, thưa đại úy,-trung sĩ báo cáo, với dáng điệu vừa kính cẩn, vừa đượm chút làm dáng, anh lấy ngón tay xoa nhẹ lên bộ ria mới để theo kiểu “Xê-ba-xtô-pôn”.

- Nó làm việc chứ?

- Vâng.

- Nó làm nhiệm vụ gì?

- Trước đây nó xếp vỏ đạn. Hôm nay, đúng hơn là chiều hôm qua, tôi đặt nó vào vai phụ số sáu.

- Thế nào? Nó làm được không?

- Được ạ. Nó tháo nắp an toàn khéo lắm. Nhanh gọn. Đồng chí cho phép đánh thức anh em?

- Đừng. Để anh em ngủ. Hôm nay sẽ vất vả đấy. Đạn chở đến chưa?

- Báo cáo, rồi ạ!

- Được. Tường có mấy chỗ bị sụp. Các đồng chí đã thử kéo pháo qua những lỗ hổng đó để đề phòng
trường hợp cần thiết chưa?

- Báo cáo, đã thử ạ. Kéo được qua.

- Tốt lắm. Chú ý đấy. Liên lạc với các đài quan sát tốt chứ?

- Tốt ạ.

- Ai trực nhật ở sườn phải?

- Tôi không rõ.

- Đồng chí đi hỏi và báo cáo cho tôi biết. Gọi xe đến đây. Tuân lệnh!

Tại khẩu đội một, ngoài trung sĩ Mát-vê-ép, có một người nữa không ngủ. Đó là quan trắc viên Cô-va-lép. Ông là người độc nhất trong tiểu đoàn mà đại úy Ê-na-ki-ép luôn luôn đối xử thân mật.

- Thế nào, bác Va-xi-li I-va-nô-vích?-đại úy hỏi, rồi đến ngồi cạnh Cô-va-lép ở mép hố pháo.

- Theo tôi, tình hình cũng khá. Chúng ta đã tới Đông Phổ rồi.

- Vâng, đã đến đất Đức rồi,-đại úy lơ đãng nói, mắt để ý quan sát cái khu vườn thênh thang và buồn tẻ này với những thân cây quét vôi trắng, bên cạnh mỗi thân cây có một ôm rơm dự trự để cuốn cây
chống rét mùa đông.

Thực ra, đại úy xuống đơn vị không có công việc gì nhất định. Nhưng bao giờ cũng vậy, trước trận đánh, anh cảm thấy cần phải xuống đơn vị dù một vài phút để tự mắt nhìn thấy tình trạng sẵn sàng chiến đấu của chiến sĩ và vũ khí, khí tài. Nếu không làm vậy, anh không bao giờ cảm thấy hoàn toàn yên tâm.

Anh chỉ cần thoáng nhìn một khẩu pháo thôi, cũng đủ để xác định chính xác tình trạng của toàn bộ tiểu đoàn. Lúc này, anh đã xác định tình trạng đó là rất tốt vì nó biểu hiện ở mọi nơi mọi chỗ: chiến sĩ quần áo, vũ khí đầy đủ, nằm ngủ ngon lành, người nào chỗ nấy, rãnh đào cẩn thận, đạn sẵn sàng, mạng lưới ngụy trang căng chu đáo, ngọn đèn định vị trí còn thấy thấp dưới mái nhà biệt thự. Nhưng anh bảo tắt đèn ngay tức thì vì trời đã sáng và ánh bình minh lạnh lẽo đã ngả thấp xuống khu vườn trần trụi, trên mặt đất phủ đầy lá, quả rụng, tạo nên một màu vàng nhạt, bệnh tật.

Nhìn qua thời tiết có thể đoán rằng mặt rtời chỉ hé trong sương một chốc, sau đó mây đen sẽ phủ suốt ngày.

Đại úy Ê-na-ki-ép nhìn đồng hồ. Đã đến lúc phải đi ra đài quan sát. Nhưng lần này, không hiểu sao, anh thấy lưu luyến đơn vị. Anh muốn nán lại, dù năm phút, ngồi bên pháo, cạnh Cô-va-lép là người anh quý trọng. Anh hình như cảm thấy trước rằng ngày hôm nay, anh sẽ phải phát huy toàn bộ sức mạnh thể chất và tinh thần. Anh lợi dụng những phút cuối cùng để tập trung sức lực.

Mát-vê-ép đến gần báo cáo:

- Thưa đại úy, thượng sĩ A-lây-nhi-cốp thường trực ở đài quan sát sườn phải. Xe đã đến.

- Thôi được. Để xe đứng đấy.
 
Top