Signor Cà Chua nghe bẩm rằng, căn nhà đã mất tiêu. Y liền sai một toán hiến binh đi ra xóm.
Bọn lính Chanh bèn bắt hết những ai bị nghi tòng phạm. Gồm lão Bí Ngô, giáo sư Lê, chú Tỏi Tây...
Hành với Cải Đường về thì chòm xóm đã vắng teo, liền biết ngay có sự dữ. Chú Hành bàn rằng phải giải cứu tù nhân cái đã, nên hai đứa dắt nhau sang nhà bá tước Anh Đào thám thính.
Tòa lâu đài nguy nga sừng sững trên mỏm đồi, xung quanh lại dọn làm trang viên rộng lắm. Đã thế còn trưng vô vàn biển cấm đề chữ cộ.
Thực ra chỉ để bày cho cháu bá tước phu nhân Anh Đào ghi nhớ, ấy là cậu Tiểu Anh Đào thơ dại. Cậu bé bị cấm táy máy bất cứ cái gì, thậm chí chẳng được phép giao du với trẻ con chòm xóm. Cho nên nó suốt ngày thui thủi một mình trong gia viên.
"Signor Anh Đào ơi !" - Chợt tiếng ai the thé. Tiểu Anh Đào bèn ngoái ra, thấy một chú bé có chỏm tóc tua tủa như cuống hành đi cùng cô bé có bím tóc hệt râu củ cải.
Tiểu Anh Đào chơi một mình mãi chán quá, nên gạt phắt mấy lời răn, chạy ngay lại. Bọn trẻ bèn đánh bạn. Chú Hành đá một truyện tếu, thế là ba đứa cười khúc khích.
Không may, tiếng cười vọng vào sảnh. Cũng bởi xưa nay chốn này đã có ai cười bao giờ ? "Cái gì thế ?" - Bá tước phu nhân Anh Đào phát chợn.
Các bà bảo lão Cà Chua ra ngoài xem xét.
Và lão thấy gì nào : Cậu Tiểu Anh Đào đang thủ thỉ với hai đứa rách bươm xơ mướp. Vả lại, signor Cà Chua nhận ngay ra một tên, ấy là chú Hành.
Cà Chua bèn nổi đóa tưng bừng. "Quân ti bỉ này !" - Lão gầm lên - "Ông phải cho mày đi biệt giam, chứ ngữ mày nhà tù ăn thua đếch gì !".
Và thế là chú Hành bị quẳng vào ngục tối om.