Trích tập 1 - Ngọc Giao dịch ngữ :
[Trung học hiệu]
Cách điện Kremlin không xa, năm thiếu niên chụm đầu quanh một chiếc xe phân khối lớn, kiểu dành cho tuần cảnh.
Vasily : Kìm vặn đâu ? Xong rồi, giờ tha hồ lượn phố.
Anatoly : Hay để tớ vào trường ngó trước ? Mà hay thôi đi, Vasya. Cha cậu biết thì giừ đòn.
Vasily : Thế muốn đi với tớ hay làm gà mãi ?
Anatoly : Đừng khi dễ thằng này nhé !
Vasily : Nghiêm chỉnh hơi quá đấy, Tolik. Nào, đi thôi !
Anatoly : Khỏi !
Vasily : Đẩy với !
Hội bạn : Ê Đỏ, xe đẹp thế, mày thó đâu vậy ?
Vasily : Xe tớ mà. Thấy thầy hiệu trưởng đâu không ?
Hội bạn : Yên chí, lão đi vắng rồi, có cô chủ nhiệm thôi.
Vasily : Thế mở cửa !
Bạn học : Có luôn.
Chúng bạn lót ván cho Vasya phi lên bậc thang, chạy dọc hành lang khiến cả trường náo động.
Cô giáo : Em làm cái trò gì vậy ? Vasily, em không được phép, đây là học đường. Quay ra ngay !
Vasily : Không được đâu cô !
Cô giáo : Làm sao ?
Vasily : Em là Stalin. Stalin không bao giờ quay đầu, chỉ có tiến lên thôi. (với Nina) Lượn với tớ không ? Thế hay là sợ ?
Nina : Còn lâu nhé.
Vasily : Bám chặt vào !
Ninochka bèn nhảy phốc lên xe. Vasya nhấn ga chạy xuống cầu thang, phóng ra đường. Xe tạm dừng trước rạp Búa Liềm.
Nina : Mình vào coi phim nhé ?
Vasily : Thôi, tớ coi Volga-Volga năm lần rồi.
Nina : Còn tớ những bảy, thế mà vẫn thèm coi hoài. Tớ muốn làm minh tinh như Orlova.
Vasily : Chỉ được cái hão huyền, cô minh tinh ơi !
Nina : Cậu cứ chờ mà coi !
Cô giáo : Cháu không chịu được nữa, thưa bác Lazar Solomonovich. Bác cho cháu nghỉ dạy lớp Vasily Stalin.
Hiệu trưởng : Cô uống nước đi đã ! Quả thực, tôi cũng không biết phải khuyên cô như nào. Thế nhưng, có nhất thiết phải tự dằn vặt đến thế không ?
Cô giáo : Đã vậy, cháu sẽ biên thư cho đồng chí Stalin.
Hiệu trưởng : Cô quẫn à, chứ dễ thường đồng chí Stalin rảnh lắm đấy ?
Cô giáo : Nhưng cũng không thể cho qua mãi được. Chứ bác tưởng, mỗi cháu là nó dám qua mặt thôi ? Không, nó chẳng coi ai ra gì hết. Bác biết nay nó phóng xe máy vào trường rồi còn ? Đấy, ngang nhiên nhảy cả lên tầng hai, làm loạn khắp trường.
Hiệu trưởng : Thì tôi... chưa nghe báo cáo.
Cô giáo : Vì người ta sợ. Nhưng thôi, bác có số phụ huynh, gồm cả văn phòng đồng chí Stalin.
Hiệu trưởng : Tatyana Andreyevna, tôi xin cô ! Tôi biết gọi thế nào, và phải nói gì đây.
Cô giáo : Sao lại không gọi được, chúng ta cũng là đảng viên mà ? Chúng ta có toàn quyền đề đạt trực tiếp với đồng chí Stalin.
Hiệu trưởng : Giời ơi, không phải đồng chí... tầm thường đâu. Cô quẫn mất rồi.
Cô giáo : Đã thế, bác đưa số, để cháu tự gọi.
[Kremlin]
Stalin : Có việc gì, đồng chí Poskryobyshev ?
Poskryobyshev : Thưa, có điện thoại ở trường cháu Vasily.
Stalin : Sao, thế nó lại phạm khuyết điểm gì à ?
Poskryobyshev : Vâng, giọng giáo viên than khóc và xin được gặp, thưa Iosif Vissarionovich.
Stalin : Nhưng họ lấy tư cách gì mà dám yêu cầu thế, chính tôi mới có thẩm quyền kêu đòi tiếp xúc chứ ? Tôi này, tôi là phụ huynh và tôi đang nuôi thằng đầu đất đó. Báo với trường : Sáng mai tôi qua.
Poskryobyshev : Rõ, thưa Iosif Vissarionovich.
[Trung học hiệu]
Sớm hôm sau, cả trường kiểu mẫu số 25 nô nức cung nghinh lĩnh tụ quốc gia. Hai chiếc ZIS trờ tới, sĩ quan cận vệ mở cửa chiếc đầu và Iosif Stalin bước ra, còn chiếc sau Vasily tự mở phi ra. Vasily đứng khoanh tay tựa thành xe, mặt tái mét như cảm hàn.
Hiệu trưởng : Thưa đồng chí Stalin, cho phép tôi báo cáo !
Stalin : Ấy thôi thôi, hẵng khoan. Chào đồng chí !
Hiệu trưởng : Kính chào đồng chí Stalin !
Stalin : Cho tôi hỏi, ai chủ nhiệm lớp cháu Vasily ?
Tatyana : Dạ tôi, thưa đồng chí Stalin. Tatyana Andreyevna Soykina.
Stalin : Chào cô Tatyana Andreyevna. (với toàn trường) Chào các đồng chí !
Học sinh : Kính chào đồng chí Stalin !
Stalin : Đáng ra đừng rầm rộ thế này, chẳng cần thiết đâu. Thôi, ta vào !
Hiệu trưởng : Kính mời đồng chí Stalin !
Stalin : Tôi đã nhận triệu tập thế này, thì có gì xin thầy hiệu trưởng cứ chỉ giáo, chứ quả là tôi nuôi dạy cháu chưa chu đáo. Cũng mong các đồng chí tiếp tục công việc, chứ đừng phí thì gian thế này.
Hiệu trưởng : Dạ !
Stalin : Thầy Lazar Solomonovich, thế giờ đi đâu nhỉ ?
Hiệu trưởng : Vâng vâng, kính mời đồng chí Stalin tham quan phòng giám hiệu. Xin mời, ở tầng hai ạ.
Hội bạn : Này Đỏ, ê Vasya Đỏ ! Nay làm sao thế, trộm hột hướng dương bị tóm* à ?
Vasily : Biến !
Hội bạn : Thôi, kệ nó ! Xe đẹp chúng mày nhỉ ?
Vệ binh : Này, cấm đụng vào !
Stalin : Trước hết tôi phải cảm tạ cô Tatyana Andreyevna, rồi đến thầy Lazar Solomonich. Các thầy cô rất phải, quả thật tôi dành cho cháu quá ít thì giờ. Tôi mải công vụ quá, thế nhưng cảm ơn thầy cô gọi.
Anatoly : Thế sao, cha cậu qua vì vụ bọn mình à ?
Vasily : Mỗi tớ thôi, trường đang đòi "đóng đinh" tớ kìa. Cậu sướng thật đấy, toàn được tuyên dương xuất sắc thế mà.
Anatoly : Can đảm lên, Vasya !
Khi thấy Iosif Stalin và các giáo sư bước ra, cả Tolik và Vasya đứng thẳng người như tiêu binh. Ban giám hiệu và học sinh lại ríu rít "tạm biệt đồng chí Stalin". Stalin xỏ tay vào áo, vuốt lại hàng ria, đi ra xe, nhưng cử chỉ rõ ràng như ám hiệu sắp làm gì can hệ lắm. Đoạn, Iosif Stalin một tay trước ngực một tay chắp sau lưng, theo chân lĩnh tụ là con trai lĩnh tụ - cậu út Vasily. Lính mở cửa xe, thốt nhiên Stalin lên tiếng :
Stalin : Ta hỏi, mày tên gì hả ?
Vasily : Cha bảo sao ạ, con làm sao, thưa cha ? Thì Vasily... Stalin.
Iosif Stalin thộp cổ Vasily, ấn vào thành xe :
Stalin : Tao mới chính là Stalin. Còn mày chỉ là ngữ chó con đỏ đầu thôi, rõ chưa ?
Stalin tát con một cái rõ đau. Cả trường sửng sốt, nhưng các giáo sư không muốn dấy vạ nên xua học sinh vào lớp ngay.
Anatoly : Đau lắm không, Vasya ?
Vasily ôm má không nói gì cả, nhưng lòng vẫn hậm hực. Mà hình như có phần dịu lại, vì lúc đầu cậu ta tưởng hình phạt còn ghê gớm bội phần. Với Vasya, bị đòn thế hẵng là nhẹ.
[Kremlin]
Ban tối, Vasily Stalin và Artyom Sergeyev chung chiếc bàn học rộng thênh thang. Artyom là con nuôi Iosif Stalin, sinh trước Vasily chỉ hai tuần. Hôm nay có bài sử...
Stalin : Trong suốt kì đại hội, đồng chí Lenin có phát biểu rằng : "Thời cơ khẩn trương lắm rồi". "Chiều nay có thể quá sớm nhưng sáng mai đã muộn rồi", nguyên văn lời Vladimir Ilyich đấy. Và tuyên ngôn quả là sáng suốt, bởi Lenin tiên liệu chính xác tình hình. (với Vasily) Thế con không ghi vào à ? Cha đã phải tốn thời giờ để giảng lịch sử cách mạng cho các con nghe, ấy vậy mà hai đứa cứ ngây như chim đu dây thế ? Con nhé, phải biết thẹn với mình đi chứ ! Chả nhẽ con không tự nhận thức được rằng nay mai sẽ làm gì à, Vasily ?
Vasily : Thì con muốn làm phi công, cha ạ. Con thích được đi bay.
Stalin : Thế con, Artyom ?
Artyom : Con chỉ muốn làm pháo thủ.
Stalin : Nhưng sao cứ phải pháo thủ nào ?
Artyom : Vì con thích súng to ạ.
Stalin : Đấy, dẫu có là phi công pháo thủ xuất sắc đến đâu, trước hết các con phải biết mình phụng hiến quốc gia nào. Mà để bảo vệ quốc gia đó, ta phải am tường lịch sử và chính thể cấu thành.
Vasily : Điều đó thì quá rõ, thưa cha : Tất nhiên là tổ quốc Soviet.
[Quân trường Kachinskaya]
Một chiến đấu cơ hạng ruồi lướt qua thao trường. Ở góc có khoảnh đất trốn nắng tạm bằng lưới ngụy trang, đấy là lớp lí thuyết. Vasily tay vẫn cầm bút chì nhưng mắt ngước lên nhìn chiếc phi cơ lượn vè vè trên mây. Anh chỉ nóng lòng đợi đến kì thực hành chứ không thiết gì bài giảng khô khan.
Giờ nghỉ trưa, Vasily mở hộp thuốc thơm ra mời anh em, lại khoe chiếc đồng hồ Lange mới tinh do một ông lữ trưởng mến tặng. Những hàng hiệu ngoại nhập như thế là niềm ao ước xa vời của nhiều thanh niên thời đó. Một bạn học bảo, ông hiệu trưởng cũng chỉ có đồng hồ Zvezda do ông nội để lại mà thôi. Bất giác, mấy vị chỉ huy ra bắt gặp học viên hút thuốc, bèn phạt cả bọn chạy quanh sân mấy vòng.
Chiều, lớp lí thuyết chia thành hai đội túc cầu đấu nhau. Bốn vị sĩ quan ban giám hiệu ngồi dõi theo.
A : Stalin có vẻ hoạt bát lắm.
B : Cậu này rất mê đá banh.
A : Điều ấy thì tôi biết từ đận người ta quẳng nó vào trường chúng ta. Thế mà nực cười, mãi tới hôm nay tôi mới coi nó đá đấy.
B : Cậu ta là thủ quân ưu tú đấy, lập được cả đội banh ra trò. Chúng ta hoàn toàn có thể cử đội đi tranh giải cấp quận.
A : Nhưng giá mà việc học tập của nó cũng hạng ưu như thế. Chứ đàng này, toàn đội sổ.
B : Thì chí ít cũng là cầu thủ tài năng.
A : Anh chớ quên, chúng ta đào tạo phi công, chứ không phải cầu thủ.
B : Biết thế ! Đồng ý rằng cậu này không giỏi lí thuyết, nhưng nhỡ đâu lại là phi công xuất sắc, Vasily Ivanovich ạ.
A : Bao giờ nó đạt điểm A thì mới được thực hành bay.
Sớm tinh sương, sĩ quan trợ giảng Volchuk bước vào lều, hô to : "Toàn đội, tập trung !". Tức thì, học viên bật dậy mặc quân phục. Vasily xỏ giày, mở tủ, nhưng không thấy đồng hồ đâu. Vị sĩ quan thúc đội chạy vòng quanh bãi tập.
Volchuk : Hít thật sâu, thở thật đều. Giữ nhịp, hỡi các chim ưng Stalin* ! Các đồng chí, ưỡn ngực ra, thóp bụng lại. Chạy khỏe lên, anh em !
Hai hàng tập hợp điểm danh. Volchuk đi đi lại lại, cầm sổ xướng danh từng học viên.
Vasily : Seryozha, thấy đồng hồ tớ đâu không ?
Lunkov : Thấy.
Vasily : Ở đâu ?
Lunkov : Tay cậu, mới hôm qua chứ đâu.
Vasily : Thế là mất mẹ nó rồi. Chả rõ để quên đâu không, hay là làm rớt lúc chạy nước rút. Thôi hay cậu hỏi quanh hộ tớ, may ra có thằng tìm thấy.
Lunkov : Thôi để đấy, lát nữa. Đừng cuống !
Anatoly đang ngồi mân mê cái gì trong lều tối. Lunkov và Sangadzhyev đem mấy cuộn đồ hình vào, nhác thấy cái gì lóe sáng.
Sangadzhyev : Ê Tolya, cậu ngồi đây làm gì ?
Anatoly : Đâu, có làm gì đâu. Tớ chỉ...
Anatoly định đánh bài chuồn, song Sangadzhyev chặn lại.
Anatoly : Các cậu muốn gì ?
Lunkov : Cũng chả muốn gì. Sao cậu có cái đấy ?
Anatoly : Thì thì... Này, buông tớ ra !
Lunkov : Gượm đã nào, Tolya !
Anatoly : Để mặc tôi, buông tôi ra ! Cái này... cái này của tôi. Tôi nhặt được... thì của tôi chứ.
Lunkov : Đồ chuột nhắt !
Anatoly : Tôi nhặt được mà.
Lunkov kéo Vasily ra chỗ một phi cơ. Ở đấy, nhóm bạn đã chờ sẵn cùng "phạm nhân", miệng Tolya hoe máu, chắc đứa nào vừa cho một cú. "Phiên nghị án" bắt đầu...
Lunkov : (với Vasily) Của cậu đây, nó ăn cắp đấy. Tớ tóm sống tại trận mà nó còn chối.
Sangadzhyev : Mày làm bỉ mặt anh em.
Orekhin : Mai mày phải làm đơn rã ngũ. Bằng không, bọn tao thề đập mày chết tươi, hiểu chưa ?
Đoạn, Sangadzhyev bảo hai bạn học khác canh chừng, hễ thấy giảng viên đi ra thì huýt sáo.
Dolgushev : Này, còn tiếc đếch thằng khốn kiếp này nữa. Chứ riêng tớ chả thèm chung trường với loại như nó.
Sangadzhyev : Thôi, cho nó sống nốt hôm nay, đợi đêm mình xử. (với Anatoly) Chờ nghe con, đêm nay tụi tao tính sổ với mày.
Dolgushev : Hay cứ quẳng nó cho cấp chỉ huy xử ?
Orekhin : Thế chẳng thà bọn mình tự xử còn hơn.
Sangadzhyev : Theo tớ, phải đá đít nó khỏi Komsomol, cả trường này nữa.
Orekhin : Trường ư ? Việc ấy phải để cấp chỉ huy.
Dolgushev : Bình tĩnh đã, các cậu ! Mà Vasya này, đã là xét xử thì phải cho phạm nhân cơ hội chuộc mạng chứ.
Lunkov : Mày không dám nhìn mặt chúng tao à, thằng kia ? Ngẩng cái mặt lên !
Vasily vứt điếu thuốc, đứng ngang mặt Anatoly.
Vasily : Kushin !
Anatoly : Có tôi...
Vasily : Hồi bé, mẹ gọi cậu là gì ?
Anatoly : Tusik.
Vasily : Thế cậu đã hiểu mình vừa gây truyện gì chưa ?
Anatoly : Thưa, đã.
Lunkov : Thế mà vẫn lấy, hay mày tưởng bọn tao không lần ra hả ?
Anatoly : Tôi cũng chẳng biết nữa, cứ như tôi hóa rồ mất rồi. Tôi thấy cái đồng hồ trên tủ đầu giường cậu, nên tôi... Nói thật, ở quê tôi chẳng ai có cái đồng hồ như thế, kể cả ông chủ tịch. Thực ra tôi chỉ định đeo thử thôi, nhưng lúc ấy tôi cũng không kiềm chế nổi mình nữa.
Anatoly vừa khóc vừa phân trần. Vasily ngẫm mấy giây, rồi đột nhiên giúi đồng hồ vào tay Anatoly.
Vasily : Cho cậu, cứ giữ lấy ! Tớ nói thật, thề danh dự Komsomol.
Anatoly : Vasya, tớ không dám nhận đâu.
Vasily : Các cậu, tớ tuyên bố tặng Tolya chiếc đồng hồ này. Biểu quyết nhé ? Vì chúng ta là đội "tư lệnh không lực tương lai", phải bắt cậu ấy đeo để nhớ điều đó. Ai tán thành thì giơ tay !
Bắt đầu từ Vasily tới Dolgushev, Orekhin, Sangadzhyev, rồi Lunkov.
Vasily : Cậu thấy chưa, Tolyan ? Từ giờ cậu có trách nhiệm đeo đồng hồ để mà ghi nhớ. (với đội) Từ rày hãy để quá khứ ngủ yên, coi như chưa có gì hết.
Anatoly : Tớ... xin lỗi !
Vasily : Đi thôi, các cậu !
Anatoly nắm chặt chiếc đồng hồ, mắt bần thần, miệng cứ lẩm bẩm "xin lỗi" trong khi cả bọn đã đi khuất dạng. Có chiếc phi cơ sượt qua đầu Vasily.
* Сталинские соколы : Nghĩa kép - Chim ưng Stalin và chim ưng thép.
Thượng cấp trường võ bị được báo cáo rằng, ở dạ vũ hội, đội "lính bay" hỗn chiến trai bản xứ vì sĩ gái.
Viện trưởng : Hết sức hổ thẹn ! Những tư lệnh tương lai, chim ưng Stalin... thế mà lại "chiến đấu" với bọn du côn đường phố. Các anh bày trò ra như thế là vì lẽ gì, mà làm vậy thì sướng lắm hả ? Các anh ngang nhiên bôi bác không những tôi, mà cả học viện. Nói : Ai đầu têu ?
Học viên Vasily Stalin bước lên khỏi hàng anh em.
Viện trưởng : Định bao che đồng đội chứ gì ? Lĩnh trách nhiệm để làm người hùng đấy phỏng ? Stalin, quay trái, vào lán ! Còn lại - trọng cấm 3 ngày.
Vasily nghe thế, thốt nhiên quay lại.
Vasily : Thưa, lỗi do tôi mà.
Viện trưởng : Tôi ra lệnh thế nào ? Đi vào ngay ! (với trợ giảng) Anh còn đứng đực đấy à, bắt cổ chúng nó đi giam !
Ông viện trưởng lui gót. Sĩ quan trợ giảng thét hiệu lệnh cho toàn đội về khu biệt giam. Vasily Stalin vẫn đứng nghiêm không nhúc nhích.
Trước khi sao chép, bạn phải xin phép dịch giả !
Mong bạn hãy tôn trọng để được sự tôn trọng !