Nước Nga Trong Tôi 2015

Status
Không mở trả lời sau này.

Khanhtran

Thành viên thường
Còn mùa hè vừa rồi, mình đã có hành trình từ Moskva - Hồ Baikal - Moskva trên tàu đường dài, xe bus... :)) chỉ có thể nói là quá thú vị với một người mới sang Nga chưa đầy 1 năm. khi mà tiếng và văn hóa Nga vẫn là điều gì ấy mơ hồ và vừa đi vừa khám phá ra các điều thú vị. có lẽ một trải nghiệm khó quên nhất đối với mình.
 

hungledn

Thành viên thường
13 - Nước Nga nhìn từ xa

Bài tham dự cuộc thi viết "Nước Nga trong tôi" số 13:
Mời bạn xem tất cả bài dự thi tại đây.

Tên tác giả: Lê Mai
Năm sinh: 1971
Nơi sống: Quận Thanh Khê, thành phố Đà Nẵng
Để bầu chọn, xin mời bạn nhấn vào các ngôi sao bên trên ứng với số điểm bạn chọn.​
Khi ta ở, chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi, đất đã hóa tâm hồn

Có lẽ, không mấy ai không nhớ hai câu thơ trên của nhà thơ nổi tiếng Chế Lan Viên. Nó diễn đạt quá hay, quá sâu sắc, quá tinh tế về một quy luật tình cảm con người khi đến ở một vùng đất mới và rồi ra đi. Tôi nghĩ, phải chăng hai câu thơ ấy hay thì hay thật đấy, nhưng chưa đủ ? Bởi, đối với tôi, còn có những vùng đất, dẫu chưa đến đó, mà ta cảm thấy như đã đến tự lâu rồi, thân thuộc, yêu thương, gần gũi..."quen thuộc quá đến bất ngờ kỳ lạ". Một trong những vùng đất ấy - nước Nga, nước Nga trong cảm nhận của tôi về con người, văn hóa, thiên nhiên và cuộc sống...nhìn từ xa, bởi chưa một lần tôi được đặt chân đến đó.

Song, tôi đã cảm nhận nước Nga ở một khoảng cách khá gần, khi trên bầu trời châu Âu, nhìn qua cửa sổ máy bay, thấy mênh mông những cánh đồng lúa mì bát ngát, vuông vức như những ô bàn cờ. Những con đường xa vắng – "đường bạch dương sương trắng nắng tràn" dường chạy đến tận chân trời. Những con sông uốn khúc lững lờ trôi giữa đôi bờ. Những ngôi nhà gạch màu vàng bên sườn núi. Nhận ra chiều đã buông mành, tôi chợt nhớ tới giai điệu bài hát Chiều Mátxcơva đầy tình cảm, thiết tha, sâu lắng.


Chính bài hát ấy được M.X.Goócbachốp cất lên trong một cuộc gặp gỡ với Ronan Regan. Ký ức đưa tôi trở về nước Nga những năm tám mươi thế kỷ trước. Tháng 3 năm 1985, M.X.Goócbachốp lên làm Tổng bí thư Đảng cộng sản Liên Xô sau khi một loạt các Tổng bí thư tiền nhiệm là L.I. Brêgiơnép, C.U.Trécnencô, Iu.V.Anđrôpốp liên tiếp qua đời. Còn nhớ, từ Việt Nam, chúng tôi hướng về quảng trường Đỏ Mátxcơva dường như đang lặng đi trong niềm tang tóc, vĩnh biệt các Tổng bí thư. Hàng loạt tiếng đại bác vang lên làm hoảng loạn lũ bồ câu trên tháp chuông nhà thờ thánh Ivan Đại đế. Những vị khách phương Tây co ro, run rẩy trong làn áo mỏng giữa mùa Đông nước Nga. Người ta thấy, "bà đầm thép" Margaret Thatcher lập cập khua đôi giày thời thượng đi lên vì chưa quen với thời tiết băng giá của Liên Xô. Trên Hồng trường tràn ngập một biển người tới đưa tiễn các Tổng bí thư.

Làn sóng cải tổ và tư duy mới ở nước Nga do Goócbachốp khởi xướng lan truyền mạnh mẽ đến Việt Nam, tác động không nhỏ đến các quyết sách của Việt Nam. Công cuộc "Đổi mới" của Việt Nam cũng bắt đầu. Xã hội khởi sắc, nền kinh tế năng động hẳn lên. Người ta hy vọng vào tương lai sáng lạn, vào sức mạnh vô địch của chủ nghĩa xã hội. Người Việt Nam hướng về nước Nga – quê hương cách mạng với niềm tin vô bờ bến. Nước Nga...nhìn từ xa, nhưng tôi cảm thấy nước Nga thật gần gũi và ấm áp.

Thời gian trôi nhanh. Rồi như một tiếng sét giữa trời quang, một trong những sự kiện lớn nhất thế kỷ XX đột ngột xẩy ra mà không ai có thể dự đoán: Liên Xô sụp đổ. Goócbachốp, Tổng thống đầu tiên và cuối cùng của Liên Xô từ chức vào tháng 12 năm 1991. Tôi còn nhớ, Đài Truyền hình Việt Nam chiếu cảnh xe tăng chạy vòng vòng trên đường phố Mátxcơva. Các bản tin đặc biệt của Thông tấn xã Việt Nam về tình hình Liên Xô bán rất chạy. Đài BBC, Đài VOA (Tiếng nói Hoa Kỳ) thu hút nhiều người nghe. Liên tục là tin giải tán Đảng, Nhà nước Liên Xô làm người Việt Nam sửng sốt. Một nước Nga mới ra đời trong Cộng đồng các quốc gia độc lập SNG. Ôi nước Nga ! "Lênin đang nghĩ suy gì/Kemlin in bóng thành trì, lặng im ?".

Vì sao Liên Xô sụp đổ ? Một đất nước hùng mạnh đã chiến thắng phát xít Đức, đã đưa con người lên vũ trụ, đã chế tạo được bom nguyên tử, xây dựng vô số công trình vĩ đại, đứng đầu hệ thống các nước XHCN, lại sụp đổ trong chớp mắt? Vì sao và vì sao – câu hỏi dành cho các nhà nghiên cứu lịch sử, các nhà chính trị. Hãy để lịch sử đánh giá. Nhưng, câu hỏi đó vẫn cứ vang lên trong tôi, cho đến tận bây giờ.


Càng suy ngẫm, tôi càng thấy, chế độ là nhất thời, dân tộc mới là vĩnh viễn. Đó là chân lý. Dân tộc Nga, văn hóa Nga, con người Nga là mãi mãi. Xét cho cùng, sức mạnh của một dân tộc chính là sức mạnh văn hóa. Mỹ thua ở Việt Nam vì họ không hiểu văn hóa Việt Nam đó sao ?

Tôi không dám và tất nhiên - không đủ tư cách bàn về văn hóa Nga. Song, văn hóa Nga...nhìn từ xa trong tôi vẫn vô cùng gần gũi. Một cuốn sách, một bài thơ, một bức họa phong cảnh nước Nga cũng đủ làm ta bồi hồi.

Nói đến "một bức họa phong cảnh nước Nga", dĩ nhiên phải nói đến Mùa thu vàng của danh họa Lê-vi-tan. Vẻ đẹp của nó làm ta ngỡ ngàng. Một dòng nước êm đềm, quanh co chảy giữa đôi bờ cỏ mượt, hàng cây nhỏ đứng bên nhau lặng lẽ, xa xa là những đám màu mây xanh và trắng bạc, khung cảnh buồn và đẹp đến nao lòng. Thiên nhiên Nga đẹp làm con người Nga thêm đẹp và ngược lại. Mùa thu vàng của Lê-vi-tan hay giọng đọc của phát thanh viên Lê-vi-tan huyền thoại, từng làm Hitler điên đầu, đều là kết tinh tuyệt vời của nền văn hóa Nga.


Đi trên đất Đức, một cách tự nhiên, tôi thường liên tưởng đến nước Nga. Lịch sử của nước Nga là lịch sử chiến thắng. Người Nga đã chứng tỏ được phẩm chất phi thường của mình trong chiến tranh. Nhìn những sườn đồi, những cánh đồng trải dài, tôi nghĩ địa hình này đúng là rất thích hợp với các trận chiến xe tăng. Có vẻ địa hình châu Âu là như vậy. Tôi cố hình dung, nơi nào đã diễn ra các trận đánh quyết định của quân đội Liên Xô, kết liễu số phận nước Đức phát xít năm 1945. Bất chợt, tôi lại nghĩ về những bộ phim chiến tranh trên tiengnga.net như Giải phóng, Trận đánh Mátxcơva, Phong tỏa, Hồ sơ thần chết... cực hay. Giới thiệu một cách chọn lọc những tinh hoa văn hóa Nga, không nghi ngờ gì nữa, tiengnga.net đang làm cho nước Nga...nhìn từ xa càng gần lại đối với người Việt Nam nói chung và đối với tôi nói riêng.

Tôi thích các truyện ngắn của Sêkhốp, tỷ như Người đàn bà có con chó nhỏ - một câu chuyện tình hay, đầy tính biểu tượng; Bông hồng vàng và bình minh mưa của Pautốpxki - một tâm hồn Nga tuyệt đẹp với trái tim rực lửa yêu thương, hay thơ Maiacôpxki, Pushkin. Rồi Sông Đông êm đềm, Chiến tranh và hòa bình là những tác phẩm kinh điển, không ai có thể bỏ qua. Song, tôi không thích lắm Thép đã tôi thế đấy – có vẻ nó lên gân và mang nặng tính tuyên truyền quá chăng ?


Lịch sử đã đưa nước Nga và Việt Nam xích lại gần nhau. Cả hai nước đều có thiên anh hùng ca của mình. Và cũng có không ít "vấn đề" trong thiết chế xã hội. Hãy đọc Những người loạn họp của Maiacốpxki để thấy một khía cạnh của nó, ở nước Nga (trước đây ?) và Việt Nam (kể cả hiện nay):
Một ngày
Chúng tôi
Họp hai chục bận
Họ phải đi hai cuộc họp một lần
Biết tính sao đành cắt đôi thân
Ở đây một nửa tới ngang hông
Còn nửa kia
Đi họp hành nơi khác

Ấy là do quá nhiều cuộc họp. Tại sao ? Khi người ta không chịu suy nghĩ, không nắm vững vấn đề, không muốn chịu trách nhiệm – họ sẽ bày ra các cuộc họp. Cho nên, nhà thơ mong muốn, có thêm một cuộc họp – chỉ một cuộc họp thôi, để mà thanh toán tất cả các cuộc họp trên đời, quả là rất chí lý ! Tất nhiên, để "cuộc họp" đó thành công, chắc rằng vấn đề không hề đơn giản.

Còn nhớ đến Pushkin, người được mệnh danh là Mặt trời thi ca Nga, trước hết tôi nhớ đến bài thơ ứng tác này:
Mặt trời đang mọc ở đằng Tây
Thiên hạ sống trên trái đất này
Ngơ ngác nhìn nhau và tự hỏi:
Thức dậy hay là ngủ tiếp đây!?
(Tương truyền khi còn đi học, trong giờ địa lý, có một người bạn vì ngủ gật nên bị thầy giáo ra câu hỏi có phải mặt trời mọc ở hướng Tây ? Người bạn giật mình trả lời theo quán tính câu hỏi của thầy giáo là mặt trời mọc ở đằng Tây. Câu trả lời ngớ ngẩn đã khiến cả lớp cười nhạo. Thấy vậy Pushkin liền ứng tác ngay bài thơ trên).

Nước Nga...nhìn từ xa trong tôi biết bao nhiêu chuyện, nói sao cho hết. Cả những câu chuyện tưởng như huyền thoại. Những con Rồng lửa Thăng Long - tên lửa SAM-2 của Liên Xô, lao vút lên bầu trời Hà Nội hạ máy bay B52 của Mỹ. Những đoàn xe vận tải Zil, Môtôrola nối đuôi nhau vào chiến trường. Quân trang, quân dụng, vật tư, cả bột mỳ nữa, không thiếu thứ gì. Nước Nga luôn ở bên cạnh Việt Nam – trước hết và sau cùng, bằng sự giao lưu và hội nhập nền văn hóa, dĩ nhiên mỗi nền văn hóa vẫn giữ được bản sắc riêng của mình.

Tôi chưa có dịp đến nước Nga, nhưng Mátxcơva dường như quá quen thuộc với tôi. Ngày Chiến thắng nào mà tôi không nhìn thấy hình ảnh của nó ? Trang sách lịch sử nào tôi đọc mà không nhắc đến nó ? Tôi chưa được đi dưới những cánh rừng bạch dương Nga, nhưng biết bao nhiêu giai điệu đẹp, sâu lắng về nó tràn ngập trong tôi. Tôi chưa được nhìn thấy tuyết rơi trên những cánh đồng Nga, nhưng những áng văn Nga tôi đọc tự ngày xưa về đất đai, bãi bờ, sóng nước... đã làm tôi luôn hướng về nơi ấy, như một vùng đất quá đỗi thân quen. Cũng như một tình yêu bền chặt, càng được thử thách, càng bộc lộ tính chất sâu xa của nó – tình cảm, cảm nhận của tôi về nước Nga là như vậy.


Trước mắt tôi là quyển Chiến tranh và hòa bình của Lev Tolstoy, và tôi dừng rất lâu ở trận Borodino. Bên phải tôi lại thêm quyển Nhớ lại và suy nghĩ của Nguyên soái Giu-cốp – bốn lần anh hùng Liên Xô, và trang sách đang mở lại là cuộc chiến bảo vệ Mátxcơva. Lịch sử đã chứng tỏ, con người Nga, tinh thần Nga là bất diệt ! Đó là điều tôi muốn nói thêm để kết thúc vài cảm nhận về nước Nga...nhìn từ xa của mình.
Tự đáy lòng sâu thẳm, tôi hy vọng và tin rằng, sẽ có ngày tôi được bước đi trên đất Nga, dưới bầu trời tự do của nước Nga. Và khi đó, cảm nhận về nước Nga...nhìn gần có lẽ sẽ phong phú hơn, sâu sắc hơn. Còn giờ đây, lịch sử, con người và văn hóa Nga vẫn luôn in dấu đậm nét trong tôi.


Đà Nẵng, đầu năm 2016
Lê Mai
 

Anthony Thong Nguyen

Thành viên thường
14 - Mùa hè thật sự

Mời bạn xem tất cả bài dự thi tại đây.​
Tên tác giả: Nguyễn Viễn Thông
Năm sinh: 1988
Đã sống và học tập: Đại học Tổng hợp Liên bang Viễn Đông/tp Vladivostok
Hiện tại sống và giảng dạy tại Sài Gòn.

Để bầu chọn, xin mời bạn nhấn vào các ngôi sao bên trên ứng với số điểm bạn chọn.
Đã từng trải qua bao năm tháng trong đời, hồi trước giờ mình chưa bao giờ thích mùa hè. Một chút cảm giác cũng không. Mùa hè đối với mình chỉ là những chuỗi ngày đáng chán. Gần cuối học kì học hành thảnh thơi, vào lớp nói chuyện với bạn bè. Hè đến chỉ là học hè, đi chơi nhà họ hàng. Lớn lên thì đi bơi, đi biển. Thế thôi. Họa chăng mình chỉ có cảm xác đối với mùa mưa. Những cơn mưa đầu mùa chợt đến. Mùi nồng ẩm hơi đất bốc lên, không khí mát lành dịu ngọt. Cây cối được gột rửa. Màu xanh tươi sáng của lá ánh lên thật trong trẻo. Lòng người dường như lắng lại tìm thấy yên tĩnh nhỏ nhoi sót lại giữa chốn thị thành náo nhiệt.

Thế nhưng năm nay mình thật sự thưởng thức mùa hè.
Mùa hè ở một đất nước xa lạ. Cái nắng không quá gay gắt như ở nhà. Những chiều thong thả dạo bước bên bờ biển. Nằm dài trên cát đón nắng ấm áp lúc 8h tối, nắng không vàng như mật ong mà trong suốt lung linh rực rỡ của hổ phách.

Khởi đầu mùa hè từ tháng 6, dân chúng nô nức xách đồ đi biển. Mình thích nhảy cầu cảng ngoài biển, cứ mỗi tuần thì hai ba lần mình ra đó nhảy nước thỏa thích.

Hè năm nay điều mà mình thích nhất là tham dự English camp.

Quả thật ban đầu mình không ngờ nó lại xảy ra vui đến vậy. Những tưởng chỉ ở trong nhà, dăm ba bữa tụ tập ca hát, đi picnic thôi. Chuyến đi dài 10 ngày đến một nơi cách Vladik tận 4 tiếng rưỡi giờ đi xe. Một khu nghỉ dưỡng khác. Một ngôi làng nhỏ nằm bên biển.

Đã thế khu trại nằm ở nơi khác tách biệt với bãi biển ồn ào lộn xộn của khu vực.Đó là phân khu của viện nghiên cứu. Tuy cũng có vài nhà dân và nhà nghỉ xung quanh nhưng trại khá yên tĩnh. Cơ sở vật chất khá đơn sơ giản tiện, dẫu thế đối với lũ trẻ ham chơi mới lớn thì đó quá đủ đầy.
Những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc bắt đầu.

Sáng thì học tiếng anh. Trưa ăn trưa. Chiều tham gia hoạt động. Từ 5h tự do nghỉ ngơi. 7h ăn tối. 8h hoạt động buổi tối. Từ 10 h trở đi tự do vui chơi.
Thời khóa biểu chỉ đơn giản thế thôi nhưng sao nhiều trò vui thật. Thỏa chí sáng tạo cùng photoshoot, đóng kịch, làm clips quảng cáo hay chỉ đơn giản thuyết trình một chủ đề nào đó.



Nhớ những buổi chiều tranh thủ khoảng thời gian trước bữa tối cả đám lũ lượt kéo nhau ra biển. Biển không sát chân nhà trọ như thường thấy ở những khu nghỉ khác. Đường đi ra biển khá ngoằn ngòe hiểm trở, khoảng 15 phút mới tới. Đường đất len lỏi quanh co.
Bắt đầu leo lên một quả đồi. ở đó đường rộng và thoáng, bụi cây cao bên đường lòa xòa níu áo người đi đường. Tiếp đến con đường dốc xuống có cảm giác như những con đường đất ở quê nhà. Chui qua một cái hàng rào, không khí mát lạnh thậm chí có cảm giác âm u dù trời vẫn sáng. Hai bên cây cao quá đầu người, đan vào nhau tạo thành một chiếc lều che cho đoàn người bên dưới. Đến ngã ba, dăm căn nhà trọ bằng gỗ quây quần bên nhau.
Đây là những căn nhà nghỉ biệt lập, thường các gia đình thuê trọn trú ngụ. Qua khỏi góc quanh đó lối đi trượt dài từ trên đỉnh đồi xuống biển. Đường khá dốc và hẹp. hai bên cây cối um tùm, đôi lúc đâm ngang ra đường. Càng gần xuống biển, cây cao thưa dần, chỉ còn những lùm cây bụi và cỏ. Trước ra đến biển, phải băng ngang hàng cây lau và bãi cỏ xanh mượt. Và biển.

Biển hoàn toàn biệt lập, một bãi biển không rộng lắm. Hay nói đúng hơn đó là một cái vịnh nhỏ, được bao bọc bởi những vách đá cheo leo. Nước lạnh trong vắt, dịu dàng xua tan hơi nóng mùa hè.
Mảnh đất trước biển làm mình thích thú nhất. nó hoàn toàn không giống khung cảnh bãi biển quê nhà. Ở việt Nam, chỉ là những bãi cát dài tít tắp chạm biển. Đôi chổ khá khẩm hơn trải dài hàng phi lau, bàng biển hay sương rồng. Còn ở đây, tuy cát không mịn lắm, nhưng chỉ cách bãi cát chừng mươi mét, bãi cỏ hoang xanh thẫm êm ái đến lạ kì. Vài ba gia đình cắm trại dựng lều qua đêm. Khói nhẹ nhàng bốc lên từ đống lửa quanh lều, kèm theo mùi thịt nướng thoang thoảng. Sau bãi cỏ mềm mượt cách đồng cây bụi bạt ngàn che phủ, đủ thứ cây thứ hoa, có cây cao bằng đầu người, đôi cây thân gỗ cao vút vững chải. Từng dạt bụi tầm xuân đã tàn, tựu quả chín mọng màu đỏ cam, tạo nên cảnh sắc đối lập với sắc màu xung quanh.
Buổi tối sau giờ sinh hoạt chung hoạt động nhốn nháo của lũ trẻ trỗi dậy. Kẻ tranh thủ làm bài tập, đám đánh đàn múa hát. Tất cả chạy loạn cả lên. Lát chúng tấp phòng này, phốc chút ghé phòng kia nghe câu ca.
Tâm điểm của cuộc vui là một phòng mà ở đó tập trung đệ tử của thức uống có cồn. Ngày nào cũng đôi chai về nhấm nhá. Cùng chơi trò chơi với nhau.

Mình cũng tham gia. Tụi nó lúc đầu mời xã giao thui. Mình quẩy nhiệt tình làm tụi nó choáng váng và yêu thích. Đại diện sinh viên nước ngoài duy nhất mà!
Nhớ mãi tối cuối cùng trước khi về nhà. Cả đám kéo ra tắm biển khuya, đốt lửa và hát hò như một truyền thống của trại hè. Đêm cuối thật là thích. Có thể nói đó không phải lần đầu tiên mình ở biển ngắm sao đêm. Đã nhiều lần mình được ngắm bầu trời đêm bao la rộng lớn. Lần này cảm giác khác lạ. Bầu trời vẫn đẹp, sao vô kể lấp lánh kim cương li ti. Sự thú vị ở đây thể hiện qua cảm giác nhẹ nhàng thoải mái tràn ngập cơ thể. Xung quanh chúng bạn nô đùa ồn ã. Một nhóm tụ tập hát ca, tiếng guitar réo rắt vang lên. Bên bếp lửa, mấy bạn quây quần lấm lem nướng xúc xích cho cả bọn. Hơi ấm tỏa ra thật dễ chịu. Mình cùng một nhóm chừng bốn năm người nằm kế đống lửa không làm gì cả, ngửa mặt ngắm sao trời. Thi thoảng hú họa theo một bản nhạc hay, khi thì nhỏm dậy nhồm nhoàm miếng bánh hay nhấm một ngụm bia. Thoáng buồn khi bên cạnh không phải là người yêu của mình. Giá có người yêu bên cạnh thích biết mấy. Khẽ nhàng đặt tay lồng vào nhau hay gối đầu vào tay người. Hít hà mùi cơ thể. Một mùi hương quyến rũ lý tưởng hòa quyện giữa mùi cơ thể và mùi nước hoa sang trọng. Điều tệ hơn thậm chí trong đám đó cũng chẳng có ai làm người tình tưởng tượng để mình có thể giả đò say nắng, thương thầm. Tất cả chỉ bạn bè bình thường không cảm xúc. Nhưng lúc như thế lại hay. không phải lúc nào có tình yêu mới thú vị. tình cảm trong sáng, cảm xúc thuần khiết không vướng vòng tình ái, làm ta cảm nhận cuộc sống có ý nghĩa khác, suy tư về nhân sinh quan và thế giới quan.
Đôi khi những chiều vàng rực rỡ sau khi học xong nhưng không đi biển một số tụ tập ở khoảng sân trước khu nhà. Sân khá rộng rãi, cỏ mọc êm chân. Có thể chơi đá banh hay bóng chuyền. Đám con trai chiều chiều thường chơi bóng hay tập thể dục ở đây.

Mấp mé ở góc sân sừng sững một vài cây cao lớn cho bóng mát. Bục rào quanh cây được dùng làm chổ ngồi cho khán giả quan sát những gì xảy ra trong sân. Một cái sân cát bên cạnh và cái bập bênh tự chế cho lũ trẻ. Từ những nhánh cây vững chắc, người ta bắt dây đóng ván tạo thành một chiếc xích đu đơn giản. Và đó là chổ người yêu thích của mình. xích đu khá tạm bợ, dây bắt không đồng đều, tấm ván ngồi khá hẹp và chênh vênh. Nhưng có hề chi. Mình thích ngồi đó ngắm chiều vàng rực nắng, có buổi trời nổi gió lạnh thật tê tái.

Ngồi đó ngắm chúng bạn chơi đùa thật thoải mái. Ngồi đó một mình khi xung quanh chẳng có ai càng thoải mái hơn. Vào những ngày cuối mình bỗng giở chứng thích một mình. Mình không thích dùng từ tự kỉ, vì từ này mang một ý nghĩa sắc thái khác. Nghĩa gốc của nó đã bị bóp méo một cách nghiêm trọng và trở thành một từ thời thượng trong ngôn ngữ nói của đám trẻ mới lớn. Gọi là cô đơn thì không phải, bất quá chỉ là cảm giác thích ở một mình mà thôi. Vâng chính xác là vậy, lúc đó không còn ham muốn phải theo chúng bạn, hòa nhập với chúng nữa. Mình muốn những khoảnh khắc của riêng mình. Đôi chiều mình cầm theo quyển sách xuống xích đu ngồi. Ngồi ngang một bên, không thoải mái lắm. Mở những bản nhạc mình yêu thích. lúc nhạc Pháp, khi thì nhạc Nga hay nhạc hòa tấu. Tựu chung lại những thứ nhạc mang lại cảm xúc dễ chịu cho mình. Mình không nhớ là mình đọc sách có nghiệm ra điều gì không. Điều đó là không cần thiết. Đó chỉ là khoảnh khắc thưởng thức cuộc sống mà thôi. Nắng chiều rất đẹp. Lung linh không quá rực rỡ lộng lẫy. không chói chang như nắng hè oi bức nhưng cũng chẳng buồn thảm nao lòng như nắng thu tàn. Nắng chỉ là nắng. Trải đều đẹp khắp sân, soi rọi vào khu nhà trọ. Hắt cả mảnh vệt vàng óng ả rộng lớn vào đám quần áo phơi phất phơ ngoài sân. Những buổi chiều đáng nhớ. Và không phải chiều nào cũng như chiều nào, không phải mọi lần mình ngồi trầm tư giống nhau. Có ngày lũ trẻ trọ xung quanh đạp xe vòng quanh nô đùa. Tiếng trẻ con trong trẻo vang dội khắp cả sân. Chúng đi ngang mình. Mình hoặc bắt chuyện hỏi han chúng, hoặc chúng thấy mình kì dị lò dò nhìn ngắm. Có lần hai ba anh chị khoảng năm sáu tuổi kéo theo một đứa em chừng ba tuổi chơi đùa gần sân. Đứa nhỏ ngồi xe hơi nhựa hú họa nhích theo khi đám lớn lóc cóc đạp xe đạp. Buổi chơi nào của con nít cũng vậy: cũng có chuyện xảy ra - cũng có đứa khóc. Đứa nhỏ nhất không hiểu sao bị té. Thế là cu cậu khóc thé lên, đám lớn hơn vừa chạy lại đỡ vừa cãi nhau ỏm tỏi. Một đứa lớn cũng réo lên gào thét, một đứa lúng túng bảo im đi kẻo người lớn nghe thấy, một đứa hét toáng kêu mẹ cứu giúp. Và rồi a lê, một người đàn bà cao lớn phốp pháp từ một căn nhà trọ bước ra. Uy quyền hét chúng vài tiếng, mụ cũng chẳng cần thiết chạy lại ôm ấp dổ dành đứa nhỏ nhất làm gì. Chúng đang chơi mà, chúng có thể tự giải quyết mọi mâu thuẫn. Đó cũng là một cách giáo dục đúng đắn. Và rồi bọn trẻ lại tiếp tục chơi đùa. Mình lại tiếp tục chiêm nghiệm bản thân với sách với âm nhạc và với chính tâm hồn mình.

Ngày trở lại, cả đám ôm nhau thắm thiết. chẳng phải là không muốn rời bỏ nhau, nhưng trong lòng đều hiểu vật đổi sao dời. Mai này mỗi người một ngả, chắc gì sẽ còn gặp nhau. thôi thì cứ vui hạnh phúc trong phúc giây này. Giây phúc hiện tại là thời khắc hạnh phúc nhất, ấm áp và đáng trân quý nhất. Lũ sinh viên trong thân xác người lớn vụng dại tâm hồn trẻ thơ còn tiếp tục tràn đầy năng lượng ca hát sốt quãng đường về.

Chia tay bằng một cuộc gặp gỡ. Để kết thúc chuyến đi hội hè, chúng tôi hẹn nhau tại trung tâm thành phố sau đó 2 ngày. Cũng đúng lúc diễn ra lễ hội nhạc rock tại quảng trường bên cạnh bờ biển. và thế là bạn bè gặp lại nhau, ôn lại kỉ niệm trong chuyến hành trình vừa qua, trao đổi hình ảnh kỉ niệm và thưởng thức một show diễn của một số ban nhạc Hàn Quốc. Cả đám cứ mên man hò reo cho đến lúc tàn show.

Chia tay ư? Chưa đâu! Cả bọn còn kéo công viên . hít hà mùi biển, gọi pizz ăn và chia sẻ hút Shisha cho ấm lòng vào ngày thu chớm lạnh. Lá đã úa vàng. Báo hiệu ngày đông tháng giá. Mùa của sự bắt đầu.

Kì nghỉ hè này có bạn đã tham dự vài lần, có người tham dự lần đầu tiên giống mình. Có kẻ hẹn hò sang năm lại tham dự tiếp, có người sắp tốt nghiệp thì coi đây là kỉ niệm cuối của đời sinh viên. Với cậu học viên cao học người Việt Nam, chắc đây là lần duy nhất và cuối cùng cậu tham dự trại hè này. Thế nhưng những kỉ niệm về con người Nga, về nước Nga thân yêu này sẽ chẳng bao giờ tàn phai trong kí ức của cậu. Lúc nào đó cậu sẽ nhìn theo ánh nắng vàng phương Nam mà xuýt xoa mỉm cười nhớ đến chiều thu nước Nga năm nào cậu ngồi xích đu đọc sách với nắng vàng lướt trên da nhưng luồn dưới nó là từng trận gió lạnh cắt thịt.
 

ZuZu

Thành viên thường
11 - Đông thì thầm qua những kẽ tay

Bài tham dự cuộc thi viết "Nước Nga trong tôi" số 11:
Mời bạn xem tất cả bài dự thi tại đây.
Tên tác giả: Nguyễn Trọng Du
Năm sinh: 1992
Nơi sống và học tập: Thành phố Volgograd – LB Nga
Để bầu chọn, xin mời bạn nhấn vào các ngôi sao bên trên ứng với số điểm bạn chọn.

Mở lòng ra yêu là chấp nhận để vòng xoáy đó quăng quật và nuốt chửng, khó lòng bứt ra được để kiếm tìm bến bờ yêu thương khác. Biết đấy, nhưng cũng biết rằng tình yêu muôn đời vẫn thế. Cố gượng ép thì có nghĩa gì đâu…

Vậy là cuối cùng thì những cơn gió đầu mùa lạnh buốt đã về. Rồi cả nước Nga lại được đắp chung tấm áo tinh khôi, một vẻ đẹp rất hào phóng ban phát cái cảm giác chới với và cô quạnh. Thì lại co mình trước một mùa giá buốt không đâu.

Đông tràn qua, không khí êm dịu, trong lành và tươi mát.. Dưới trời nắng vàng tựa mật ong, những con đường như vừa được cọ rửa và phủ lên bằng bụi thủy tinh sạch sẽ… Tuyết rơi, chậm và nhỏ mịn. Một màu trắng tinh khiết hồ hởi chạy đến cuối chân trời xa xăm lạnh lẽo, bước từng bước thật chậm trên nền tuyết xốp khô để nghe những tiếng ken két dưới đế giày như âm thanh cọt kẹt mở ra cánh cửa thế giới của bà chúa tuyết... Những đêm dài thức khuya bất giác nhìn qua ô cửa sổ nom tuyết mệt mỏi rơi rơi như sợ làm đôi cành non mới nhú độ hè rung rung xấu hổ, có làm kẻ qua đường nghe đêm lạnh lẽo và yên ắng lết đi mới thấy hết vẻ ì ạch quạnh hiu của nó. Xa xa hiện ra hàng thùy dương phủ tuyết cúi gầm đầu như kẻ tu hành nhìn xuống ánh trăng sõng soài trên mặt đất... Những vị ấy nhìn nhau và cố dỗ khéo làm khuôn mặt trở nên ảm đạm và thảm sầu hơn bao giờ hết, thậm chí dường như họ làm điệu với chính nỗi đau khổ của mình. Mình nhìn hàng cây ấy rất lâu, thấy những đám mây chụm lại bay ra xa thì thầm với nhau chuyện gì bằng tiếng Nga mà cả mình hàng cây kia không nên biết, trong đêm chỉ còn những suy tư chua chát của hàng cây nhợt nhạt tưởng như vang lên thành tiếng mà mình có thể nghe được từ bản giao hưởng mới chạy được nửa chừng, và cõi lòng vốn lắng sâu lại thêm nặng nề như vẫn dập dìm trong một cơn ác mộng…

Thực ra đám trẻ du học sinh chạm vào mùa đông nước Nga rõ ràng nhất trên con đường mỗi ngày đi học. Trời thì lạnh, gió tuyết vẫy vùng lùa sâu vào từng nếp áo, ngồi xe bus ấm áp chừng chục phút tới trường như mấy bạn nữ hẳn sẽ ấm áp hơn, nhưng mình thường chọn bước đi trên đôi chân lọt thỏm cặp giày đông to tướng. Đường đến trường bao giờ cũng phải đi qua hàng cây bị đóng băng sừng sững ôm đồm mang lên mình bao nhiêu là tuyết. Giá cứ như lúc ở nhà hay lúc mới qua đây, mình sẽ thích thú đứng ngắm hàng giờ không biết chán, kiếm máy ảnh này nọ kêu chụp ké nhờ một vài pô, nhưng trong cái lạnh làm tê da mặt và nước mũi gần như cũng bị đóng băng lạnh buốt, chân thì bước một bước mà trượt cả đoạn, mình chỉ muốn nhanh về chiều, được quay lại KTX ôm lấy cái gối mùi kem nghệ mà lăn quay ra ngủ, chỉ thấy hàng cây hợm hĩnh với khuôn mặt lúc nào cũng bệch bạc và lạnh lẽo, nhìn qua có vẻ như thản nhiên, như đang mừng vui với riêng một suy nghĩ nào đó trong đầu nhưng cũng đầy vẻ khiêu khích sẵn sàng chực ném ra những lời độc địa, khinh miệt để cười lên hô hố nhìn đời một cách đanh ác hả hê. Thật lạ vì đôi khi mình cũng dừng lại nhìn lũ khổng lồ bất động ấy, muốn ném đá vào chúng để nghe băng tuyết rơi xuống rào rào mà chỉ trỏ, mà cười lên ngạo nghễ, nhiều lúc cũng chột dạ sợ mình thay đổi đến mức thiếu âm đức và mất nhân tâm…

Hơn 6 tiếng học trên trường, hào hứng có, uể oải có, thoải mái với áo cộc tay rồi khó chịu vì giày đông vướng víu cũng có. Chuông báo hết giờ vang lên, ùa ra, xếp hàng lấy áo khoác ngoài rồi theo dòng người về lối cửa chính. Bước khỏi cánh cửa gỗ nặng nề ấy của trường ĐH, trời đã nhá nhem tối, nom qua bên kia đường chỉ thấy thấp thoáng ẩn hiện vài bóng cao cao nữ sinh Sư Phạm tan trường đang tíu tít rảo bước đùa nhau. Gió trời phả vào mặt, cũng may vì đợt này tuyết mới chỉ rơi vào giữa đêm khuya… Quàng lại khăn, cẩn thận kéo lên tận cổ chiếc khóa áo khoác rộng thùng thình, tay hơi cóng đội mũ len rồi chụp mũ áo khoác lên tránh gió, mình thu tay vào trong tay áo rồi rảo bước thật nhanh dưới ánh đèn đường mờ ảo. Đêm sẫm sẫm tối, hơi ngước mắt lên khỏi mặt đường trơn trượt chỉ thấy ánh đèn giao thông xanh đỏ… Một làn khói thơm mùi ca cao lẫn với cà phê bay ra từ những ki-ốt bán hàng làm bụng mình kêu lên đòi ăn từ bữa sáng lúc 3 giờ. Dường như một miếng thịt nướng lúc quá trưa là không đủ giữ ấm đến hết cặp 6 lúc 18h20 thì phải. Thế là một ngày ngắn lại qua, ngày qua ngày, nhanh chóng mà thật nặng nề, cảm tưởng mỗi ngày trôi đi là một cú giáng mạnh bạo hết sức của tay lực sĩ nào đó muốn chứng minh mình mạnh hơn tất cả…

Chẳng hay mọi người ra sao, chứ mình không tìm thấy nhiều niềm vui giữa mùa Đông ở xứ xa xôi này cho lắm. Cũng bởi cả tuần rồi chưa ra khỏi Ký Túc, toàn bộ tầm nhìn chỉ hạn hẹp qua cửa kính nhà bếp chẳng có gì thay đổi, bao giờ cũng là mấy cành cây khẳng khiu trơ trọi đâm ngang qua trong gió làm chỗ nghỉ chân tạm bợ rũ rũ bộ cánh đầy tuyết của đám chim trời, bên dưới là vài chiếc xe đậu chết dí một chỗ kể từ đầu mùa tưởng chừng như đã chìm hẳn trong lớp tuyết dày không biết đã chồng lên nhau bao nhiêu lượt.. Rõ đó là một sự trừng phạt, hẳn Tạo hóa muốn tất cả đứng ở đây mãi cho đến một ngày hóa đá với nhau.. Cứ đứng cả giờ trong bếp, nghe những cành cây rắc rắc đệm theo tiếng khóc hu hu gió luồn qua khe cửa, nom ra cả một vùng không gian rộng lớn nhưng ngột ngạt đến nghẹt thở trước mắt và gắng tìm ra một chút gì đó đổi thay để giết chết thời gian cũng chẳng dễ dàng… Muốn thú vui cảnh lạ thì phải nắm tay ai đó bước ra ngoài kia đi dạo, uống ca cao nóng, ghé qua trung tâm thương mại cho kịp bộ sưu tập mới về, vô khu giải trí dìu nhau trượt băng, ném bowling hay xách theo máy ảnh bắt vội lấy những khung trời. “Chẳng lẽ trong cái thời tiết này lại có tâm trạng mà viết với lách. Nhấm nháp một cái gì đó nóng sốt ngon lành rùi chui vô chăn ấm ngủ có tốt hơn không !!?” Mình thì lười biếng quá, lại ít ham vui, thôi thì ngày qua ngày cứ thu vào tầm mắt cái tĩnh cảnh đơn điệu từ nhà bếp để đem theo vào cả những giấc mơ, lãng mạn thơ mộng có mà tẻ nhạt hãi hùng cũng có, những thứ mà con bé ở nhà chẳng bao giờ mơ thấy được…


Từ nơi sâu thẳm nhất, mình nghe rõ những trăn trở như sóng triều cuối ngày đang cuồn cuộn và kèo nèo rõ rệt hơn. Chán nản, hy vọng, giận dỗi, yêu thương... tất cả những cảm xúc đã và chưa thể gọi được thành tên ấy đã đi vào chồng chất, đến nỗi mình có trầm ngâm cả ngày cũng chẳng thể hiểu hết được. Đôi khi cũng muốn làm một cái gì đó khác trước, muốn viết gì đó về cái này cái kia, về những thứ đập vào mắt mỗi ngày, cao đẹp có, xấu xa có. Nhưng chỉ cần ngán ngẩm nhìn ra ngoài trời tuyết lãng đãng buông, đưa thìa húp xì xụp lấy chút súp, tay lại lười viết, lười nghĩ, trong đầu chỉ còn vo ve những câu hỏi và trở trăn không lối thoát.. Rồi ngả mình nằm xuống cuộn trong chăn ngủ chừng vài tiếng, hôm sau lại tất bật trên trường xì xồ tiếng Nga, chạy theo bài vở, ngay cả những suy nghĩ đó cũng bị lãng quên! Nhưng chúng đâu có dễ dãi mà bỏ qua cho mình như vậy, chúng chỉ tạm thời chịu khúm núm dưới chồng sách vở, chực đợi những ngày mưa, những ngày rảnh rang lại rủ nhau tự đâu kéo về để thóa mạ, để vu cáo, để hành hạ và đầy ải lương tâm một kẻ ưa suy nghĩ quá nhiều.


Người đời có kẻ vẫn mải mê đi kiếm những bến bờ mới, lạ và xa, còn mình thì nghĩ khác, đi xa mới hay tình yêu ở đâu rồi cũng thế, có người vì nó mà hạnh phúc, cũng có kẻ bởi nó mà tiều tụy, khổ đau.. Ấy thế mà luôn có thiếu gì đâu bao kẻ si tình ngày đêm mong chờ những lời hồi đáp. Những hồi đáp thì ngắn gọn và đơn giản thôi, gật đầu đồng ý hay lẳng lặng quay đi, cho người ta mừng vui hay mang đến muộn phiền, ấy thế mà ai cũng mong nhận được. Mình đã có một thời như thế, từng yêu rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn chẳng được yêu, cho tới bây giờ điều đó chẳng còn quan trọng nữa. Tự ngẫm lại thì đến cái ta còn không trọn vẹn, vậy sao dám tham lam đòi hỏi một thứ trọn vẹn cho ta…

Thôi thì xa nhau có một cái quyền là được tự do quẩn quanh với một tình cảm không còn biết bấu víu vào đâu, được tự do nhớ thương mình với mình, ít phải gặp nhau cho sùng sượng… Lại về rồi, mùa đông đấy, mùa yêu thương đấy, mùa cho những bàn tay tìm thấy những bàn tay, còn mình thì chả biết kiếm đâu như ngày xưa một bờ môi rối bời run rẩy.

Chẳng buồn nghĩ nữa, cứ dang tay đón mùa Đông tới, sở hữu một vòng tay là đủ, tham lam nhiều hóa nhạt nhẽo cả thôi!
 

Minchimcu

Thành viên thường
15 - Tambov trong tôi

Bài viết cuộc thi viết "Nước Nga trong tôi" số 15:
Mời bạn xem tất cả bài dự thi tại đây.


Tên tác giả: Lê Thùy Dương
Năm sinh: 1992
Nơi sống và học tập: Trường đại học Xây dựng Moscow


Để bầu chọn, xin mời bạn nhấn vào các ngôi sao bên trên ứng với số điểm bạn chọn.
Tôi viết note này, nói đúng hơn là bức thư này tặng cho một người bạn – người đã ở cùng tôi 5 năm khi tôi còn học bakalavp ở Tambov – một thành phố nhỏ nằm cách Moscow hơn 450km về phía đông nam, nhân dịp tôi về thăm thầy, thăm các bạn trong dịp năm mới 2016 vừa qua, cũng chính vào đêm sinh nhật tôi tròn 25 tuổi.

Vì tôi nhớ cậu ấy và tôi biết cậu ấy cũng nhớ tôi, nhớ thành phố ấy, nhớ quãng thời gian tuổi trẻ đẹp nhất của thời thanh xuân đã qua..

Tôi đã về và đi đến những nơi chúng tôi từng đến, để kể cho cậu ấy nghe về những kỉ niệm chúng tôi đã cùng trải qua. Tôi biết viết như vậy sẽ nhiều người không hiểu, nếu như họ không sống ở đó, hoặc chưa từng ghé đến chơi. Nhưng tôi mong họ sẽ hiểu cảm xúc của tôi khi tôi viết những dòng này, mong những anh chị và các em đã và sẽ học ở đó hiểu những dòng này, rằng thành phố nhỏ bé ấy đã cho tôi quãng thời gian đẹp đẽ thế nào, để mỗi khi quay đầu lại, tôi lại thấy mình may mắn và bình yên vô cùng..


***
“Cậu à,

Tớ về thành phố mình từ lúc trời chưa hửng nắng. Không như mọi khi có bọn cậu, lần này mình tớ xuống tàu, hành lí vẻn vẹn có chiếc balo đen mà chính tớ cũng cảm thấy xa lạ.

Nhìn thấy đường tàu, nhìn thấy tuyết, thấy những con người, những con đường, tự nhiên tớ cười, nụ cười vì bình yên đầu tiên sau chuỗi ngày vừa qua.

Tớ nhớ cậu quá cậu à. Tớ đi qua những con đường mà mình đã từng qua. Tớ nhớ từng suy nghĩ trên từng đoạn đường mà tớ đã trải. Lần đầu tớ bước lên bus 18. Không chắc nó dẫn tớ đến đâu, nhưng tớ biết, ở thành phố của tớ, tớ sẽ không thể bị lạc thêm nữa.

Đêm qua trên tàu, tớ đã nghĩ ngày đầu tiên của tuổi 25 này sao mà chông chênh và nhẹ bẫng như thế. Tớ sẽ một mình như thế sao. Những gì tớ chọn đã dẫn tớ đi xa như thế sao..

Điểm đến đầu tiên của tớ là Rio. Nó rực rỡ hơn nhiều lúc bọn mình còn ở. McDonald vẫn ở đó. Nhưng không có cậu, tớ không thấy quen. Tớ muốn có cậu ở đây, cùng với tớ. Làm những chuyện mà mình vẫn làm..

Trời vẫn chưa sáng. Mùa đông mà. Tuyết rơi êm không in một dấu chân. Tớ chuyển bus. Đi qua con đường mà ngày trước tớ đã đi bộ. Đi qua cả Magnhit. Đi qua nơi mình đã đóng tiền mạng. Đi qua cả hàng tùng mà tớ vẫn yêu. Đến cây cột đèn, đến biển báo bus cũng làm tớ muốn đứng lại một chút. Tớ thấy bóng cậu bên cạnh tớ. Chờ tớ. Cậu chẳng bao giờ bỏ tớ lại phía sau..

Tớ đến Asan. Như 1 con dở quay máy chụp 4 phương. Nhưng mà sớm quá, ông bảo vệ không cho tớ vào. Lại là lần đầu tiên trong đời tớ đứng chờ ngoài trời tuyết -18 độ đến gần nửa tiếng. Cũng vui. Vì ít ra tớ biết tớ chờ đợi điều gì. Siêu thị thay đổi cũng nhiều. Tớ chẳng tìm được những gì tớ muốn mua. Bát 2 cái tai cũng không còn nữa. May mà mua đc 2 chai vang. Qua bao nhiêu thời gian mà tớ vẫn nhớ, vẫn nhận ra. Kì diệu thật đấy.

Trong ấy, nhiều cửa hàng chưa mở cửa. Nhiều cửa hàng đóng cửa luôn rồi. Nhiều thứ mình chẳng thể tìm lại được nữa.

Lại lên bus thứ 3 về ốp. Tớ đi qua Festival. Nó cũng chưa ngủ dậy. Tớ đi qua Uley – cái nơi đêm nào cũng nhấp nháy đèn dây mà tớ thích ấy. Nhưng đèn đuốc không còn sáng trưng. Thời kì rực rỡ nhất đã qua rồi. Tớ đi qua cả nhà thờ. Vẫn lạnh lẽo im lìm như những mùa đông đó.

Rồi tớ về với Okean. Đi qua cả hiệu thuốc mình vẫn mua tinh dầu. Đi qua cả chợ cóc, nơi mà cậu vẫn chiều tớ, mua mâm xôi mỗi khi tớ đòi ăn. Trường mình bên kia đường, đèn đóm im lìm mà tớ thấy sao xa xôi quá.

Tớ đi mua bút đấy, tận 21 cái :)))). Tớ định đi chụp ảnh thẻ nữa, mà hình như bà ấy chưa làm việc. Chỗ mình hay mua vòng ấy, nó vẫn thế chẳng khác gì.. Tớ đi qua cửa bên kia, mua một bàn cờ vua nữa.. Chẳng biết để làm gì vì tớ cũng chẳng biết chơi với ai. Tớ chỉ nghĩ những thứ tớ từng có thì tớ vẫn muốn có lại..

Chỗ qua đường ấy, vẫn thế cậu ạ. Đường về ốp ấy, cũng vẫn y nguyên. Chỗ mình chụp ảnh mùa thu ấy, vẫn ở đó, vẫn im lặng ở đó..

Giờ tớ về đây với một tâm thế khác. Không phải với sự háo hức của ngày nhập trường. Không phải sự xa cách vì khoảng cách của những điểm đến xa xôi. Tớ thấy như là sự trở về. Về với nhà của tớ. Của nơi nhẽ ra tớ phải thuộc về. Nhưng tớ ước cậu ở cạnh tớ lúc này. Giữa bao nhiêu thứ đổi thay, tớ ước tớ có một điều không thay đổi. Nhưng cậu không có ở đây..

Tớ đã nghĩ tối nay sẽ trôi qua êm đềm thôi. Vậy mà mọi người lại tổ chức sinh nhật cho tớ nữa. Cậu lại bày vẽ ra rồi :))))). Tớ biết cậu sẽ không để tớ phải tủi thân, nhưng mà cái tớ cần là sự hiện diện của cậu, là một cái ôm mà tớ có thể thực sự cảm nhận, cậu hiểu không..

Tớ nhớ cậu quá cậu à. Tớ nhớ khoảng thời gian ấy. Cậu ở cạnh tớ. Không cần nói nhiều. Mở mắt ra là thấy nhau. Nước mắt của tớ, nụ cười của tớ, đổi thay của tớ mình cậu chứng kiến. Cậu là người duy nhất biết lúc chạy ra khỏi nhà thì tớ sẽ đi đâu. Cũng là người duy nhất cứ thế đuổi theo tớ. Cậu là người duy nhất biết lúc buồn tớ làm gì, lúc say tớ làm gì. Cũng là người duy nhất giữ tớ bình tĩnh lúc tớ quên mất mình là ai..

Tớ nhớ cậu lắm cậu à. Tớ nhớ chúng ta. Tớ nhớ khoảng thời gian đã mất.
Còn tớ, tớ đã lạc đi quá xa..
Chào tuổi 25 của tớ. Chào cậu. Hẹn gặp lại cậu vào một ngày không xa. Cậu biết là tớ luôn chờ cậu. Cậu cũng hãy biết là tớ yêu cậu, yêu rất nhiều...

Min,
Tambov, 4/1/2015.
”​
 

sarich

Thành viên thường
Tranh ủng hộ cuộc thi "Nước Nga trong tôi, mừng 2 năm TiengNga.net"

Thấy các bạn có cuộc thi viết về nước Nga nhưng tôi lại không có bài viết nào. Tôi gửi cho các
bạn 2 bức tranh sơn dầu do tôi vẽ, đấy là cảm nhận của tôi qua nét vẽ. Cho dù không phù
hợp với thể lệ cuộc thi nhưng tôi nghĩ các bạn có thẻ sử dụng nó làm minh hoạ cho bài viết
cảm nhận về nước Nga.
Thông tin người gửi. :
Võ Chí Công 15.09.1963
Nghề nghiêp : Tự do
Nơi ở Matxcova
Mail : vccrus@gmail.com


 

Hồng Nhung

Quản lý cấp 2
Thành viên BQT
Супер-Модератор
Cháu có một cảm giác bình yên, nhẹ nhàng khi ngắm 2 bức tranh này. Cảnh vật rất thân quen và gần gũi, như thể mình đã từng ở chỗ nào gần giống chỗ này.
 
Status
Không mở trả lời sau này.
Top