Lạc vào chốn hoang dã (В диком мире)

Cynir

Vania 3N
Сотрудник
Các bạn các em thân mến !

Tác gia xưa nay vẫn mượn bóng muôn loài để khuyến dụ ta không ngừng gia cố tài năng phẩm hạnh làm người hữu ích cho xã hội. Thông qua những truyện này, tin rằng mỗi bạn thanh thiếu nhi tự tìm được hướng đúng cho mình.​

 

Cynir

Vania 3N
Сотрудник
Dân Thoại Hungary
HAI CHÚ GẤU THAM ĂN
Два жадных медвежонка
Two Greedy Bear Cubs

Ngày xửa ngày xưa, trong một khu rừng nọ, có một Gấu mẹ đã già và hai chú Gấu con sống với nhau.

Một hôm hai chú Gấu thưa với mẹ:

- Thưa mẹ, hai chúng con đã khôn lớn, xin mẹ cho chúng con tự đi kiếm thức ăn.​


Gấu mẹ ôm lấy hai con, ân cần căn dặn mọi điều. Hai Gấu con từ biệt mẹ ra đi. Chúng đi mãi mà vẫn chưa tìm được thứ gì để ăn, trong khi bụng đã đói meo.

Bỗng ngay trên đường đi có một miếng phó mát lớn. Thật là sung sướng. Hai chú Gấu con cùng vồ lấy, định chia thành hai phần đều nhau. Nhưng hễ chú này định bẻ làm đôi thì chú kia giật lại vì sợ chiếm mất phần hơn. Miếng ăn trước mặt, lòng tham nổi lên, hai anh em quên cả lời mẹ dặn.

Hai chú Gấu ban đầu còn cãi nhau, về sau lớn tiếng tranh giành kịch liệt. Vừa lúc ấy, một con Cáo già đi tới. Cáo hỏi:

- Hai cậu làm gì mà ỏm tỏi thế?

Hai chú Gấu con kể lại chuyện rắc rối về việc chia phó mát.

Cáo già nói:

- Chuyện ấy có gì mà rắc rối. Đưa đây, tôi chia hộ cho thật đều nhau. Cậu em sẽ được một phần bằng phần của cậu anh.

Hai anh em Gấu mừng rỡ reo lên:

- Thế thì hay quá! Bác chia hộ cho.​


Cáo cầm lấy miếng phó mát bẻ làm đôi. Nhưng nó cố ý bẻ thành hai phần to, nhỏ khác nhau rõ rệt.

Hai chú Gấu cùng vội vàng nói:

- Miếng này to hơn rồi!

Cáo già bình thản đáp:

- Không hề gì! Nếu miếng này to tôi sẽ sửa lại ngay thôi mà!

Nói xong, Cáo đưa phần to lên mồm cắn một miếng rõ to rồi nhai ngấu nghiến.

Phần to trở thành phần nhỏ. Hai Gấu con lại kêu lên:

- Hai phần này lại không bằng nhau rồi!

Cáo già liếc mắt nhìn hai chú Gấu ra vẻ thông cảm:

- Không sao, không sao, tôi sửa lại cho đều ngay.

Cáo lại há mồm ngoạm một miếng khá lớn ở phần to. Phần to lại hoá nhỏ hơn. Hai chú Gấu con lại hậm hực gào lên:

- Lại không đều! Hai phần vẫn không đều!

Cáo liếm mép rồi an ủi hai chú Gấu con:

- Được rồi, được rồi, chỉ cần sửa lại một tí là hai phần đều nhau thôi.​


Cứ như vậy, Cáo chén hết miếng này đến miếng khác. Hai chú Gấu con thèm nhỏ dãi, cứ hếch mũi lên xem phần nào to hơn, phần nào nhỏ hơn. Cáo chén no bụng rồi mới chia cho hai phần đều nhau. Và lúc bấy giờ thì mỗi phần chỉ còn là một mẩu bé tí.

Cáo nói:

- Xong rồi, bây giờ thì hai phần tuy bé nhưng rất đều nhau đấy! Chúc hai cậu ăn ngon và đừng có tranh nhau nữa.

Cáo cười khì khì, ve vẩy đuôi và chuồn thẳng.

Hai chú Gấu con tiu nghỉu nhận lấy phần của mình. Hai đứa chẳng còn bụng dạ nói với nhau câu nào, nhưng chắc hẳn chúng đã được bài học về sự nhường nhịn lẫn nhau.​

(theo Nhà Xuất Bản Giáo Dục)​

По ту сторону стеклянных гор, за шёлковым лугом, стоял нехоженый, невиданный густой лес. В этом нехоженом, невиданном густом лесу, в самой его чаще, жила старая медведица. У неё было два сына. Когда медвежата выросли, они решили, что пойдут по свету искать счастья.
Поначалу пошли они к матери и, как положено, распрощались с ней. Обняла старая медведица сыновей и наказала им никогда не расставаться друг с другом.
Обещали медвежата исполнить наказ матери и тронулись в путь-дорогу.
Шли они, шли. И день шли, и другой шли. Наконец все припасы у них кончились. Медвежата проголодались. Понурые, брели они рядышком.
- Эх, братик, до чего же мне есть хочется! - пожаловался младший.
- И мне хочется! - сказал старший.
Так они всё шли да шли и вдруг нашли большую круглую головку сыра. Хотели было поделить её поровну, но не сумели. Жадность одолела медвежат: каждый боялся, что другому достанется больше.
Спорили они, рычали, и вдруг откуда ни возьмись подошла к ним лиса.Лиса помогает поделить сыр медвежатам
- О чём вы спорите, молодые люди? - вкрадчиво спросила лиса.
Медвежата рассказали ей о своей беде. - Какая же это беда! — сказала лисица. — Давайте я вам поделю сыр поровну: мне что младший, что старший — всё одно.
— Вот хорошо-то! — обрадовались медвежата. - Дели!
Лиса взяла сыр и разломила его на две части. Но расколола головку так, что один кусок - это даже на глаз было видно — был больше другого.
Медвежата закричали:
- Этот больше! Лиса успокоила их:
- Тише, молодые люди! И эта беда не беда. Сейчас я всё улажу.
Она откусила добрый кусок от большей части и проглотила его. Теперь большим стал меньший кусок.
Лиса и медвежата- И так неровно! — забеспокоились медвежата.
- Ну, полно, — сказала лиса. - Я сама знаю своё дело! И она откусила кусок от большей части. Теперь больший кусок стал меньшим.
- И так неровно! — закричали медвежата.
- Да будет вам! - сказала лиса, с трудом ворочая языком, так как рот её был набит вкусным сыром. - Ещё самая малость - и будет поровну.
Лиса продолжала делить сыр. А медвежата только чёрными носами водили туда-сюда, туда-сюда: от большего куска - к меньшему, от меньшего - к большему.
Пока лиса не наелась досыта, она всё делила и делила.
Но вот куски сравнялись, а медвежатам почти и сыра не осталось: два крохотных кусочка.
- Ну что ж, - сказала лиса, - хоть и помалу, да зато поровну! Приятного вам аппетита, медвежата! - И, помахав хвостом, она убежала.
Так-то вот бывает с теми, кто жадничает!​
 
Top