Kolya sống ở Moskva, trong chúng cư to. Gian sát vách có người này bí hiểm lắm. Thi thoảng chú ấy đi đâu rất lâu, đã thế lắm lúc còn mời mấy người lạ hoắc lặng lẽ lui tới. Nhưng rồi sớm nọ, Kolya thấy cửa láng giềng mở toang rồi người ta cáng chú đi.
"Kolya !" - Chú láng giềng dặn - "Chú đau tim phải vào viện gấp. Chìa đây, tưới hoa hộ chú rồi chốt cửa lại. Cháu cứ giữ chìa, đợi chú về".
Kolya vào nhà và làm đúng lời chú láng giềng dặn, thế nhưng cậu bé để ý có căn buồng khép hờ. Thường thì buồng ấy khóa chặt lắm, và Kolya không bao giờ được phép vào.
Vậy là cơn thóc mách bắt cậu ta bước qua cửa. Cái buồng ấy hóa ra không khác gì bảo tàng kịch nghệ, treo đầy những y phục cổ kim bắt mắt. Ở xó còn một ngăn nom như bốt điện thoại, nhưng chẳng có giá gọi mà là cái gì giống trạm điều khiển vô tuyến.
Tất nhiên chả tội gì Kolya không thử... Chỉ đôi chốc ngón tay Kolya đã nhấn cái nút "khởi động". Có tiếng máy xình xịch, rồi cửa bốt tự khép chặt. Lúc sau cậu ta nhấn tiếp nút "chung điểm".
Thế là khói mù ở đâu bủa kín bốt. Kolya thấy mơ hồ như đang lao nhanh xuống vực thẳm khôn cùng.
Nhưng cậu bé vừa định hét lên vì choáng, màn sương bỗng tan mất. Kolya chạy khỏi bốt và thấy đang ở một đại sảnh sáng choang. Sau vách kính có những thảm cọ xanh mướt. "Chả nhẽ sang Ấn Độ ư ?" - Cậu nhủ - "Cái bốt cứ như tàu cao tốc ấy nhỉ ?".
Nhưng cậu thất kinh vì hàng chữ trên vách với cả ngày tháng trong lịch. Không phải Ấn Độ đâu ! Thì tương lai đấy ! Hoan hô !
VIỆN THỜI GIAN MOSKVA
11 - 08 - 2082
Kolya nóng lòng muốn biết liệu năm 2082 người ta đã bay được tới hành tinh khác hay chưa và rằng chính cậu có thể tự bay hay không. Thế nên cậu cứ vừa đi vừa ngó nghiêng. Cậu ta mê mải tới mức không nhận ra đã tới ngã rẽ...
Cậu ta suýt đâm sầm vào ông rậm râu đạp xe một bánh. "Cái cậu này, cứ như chưa học dạo phố ấy nhỉ ?". "Cháu là khách lạ" - Kolya thú - "Thế bác làm nhà trò ư ?".
"Nhà trò đâu ra ? Tuổi này tôi cần an dưỡng chứ" - Ông lão giải đáp - "Y sĩ kê đơn cho tôi phải đạp xe một bánh cho dẻo khớp. Hôm qua tôi ăn sinh thần thứ 110 đấy".
"Vậy là bọn mình sinh cùng năm rồi !" - Kolya ồ lên - "Tớ sống ở quá khứ trăm năm trước và đến đây bằng máy thời gian". Ông lão cũng mừng chả kém và bảo tên Pasha. Nên hóa ra Kolya với Pasha học hai trường gần nhau.
Sau này bọn mình tất nghiệp đại học thập niên tám mươi và kết thân với nhau cực lâu. Mai mời cậu đi dự họp lớp nhé !" - Ông lão bảo - "Không chừng cậu được gặp chính cậu đấy". "Cảm ơn !" - Kolya nói - "Nhưng tớ thắc mắc, cậu đi được hành tinh khác không ?".
"Dễ ấy mà. Cậu đã tò mò, thì lên vũ trụ biết liền !". "Nhưng lên thế nào ?" - Kolya hỏi với. "Ra quảng trường Arbat bắt chuyến xe công cộng thứ ba mà nảy. Thôi, tôi đi có việc đã !".
Kolya đành đi tiếp. "Cậu ơi, kiếm giùm cái vé !" - Bỗng có tiếng với của một sinh vật rất lạ. "Vé má làm gì ?" - Kolya hỏi. "Thì dĩ nhiên chung kết Cúp Túc Cầu Thiên Hà".
"Tôi phải lặn lội ở Kim Ngưu tới coi đấy" - Sinh vật này liến thoắng. Kolya xua tay, vì cậu chả có gì giúp người ngoại tinh cả. Thực ra cậu cũng mê túc cầu lắm, nhưng bây giờ lại thèm lên vũ trụ hơn.
"Có đây !" - Ai la toáng lên. Một kẻ kì khôi nữa chạy lại : "Mỗi vé ! Chú ngồi đùi tôi vậy nhé". "Anh bạn ở đâu ?" - Kolya hỏi. "Ở Thiên Lang !".
Chốc sau Kolya vào công viên. Mấy tòa nhà cổ cho thấy là đại lộ Gogolevsky. Có chú khỉ ngồi dưới tán cọ xơi chuối. Kolya sực nhớ ra chưa lót dạ nên bảo khỉ : "Tao miếng !".
"Cậu không biết chuối này chỉ trồng cho khỉ ăn à ?" - Một cậu bé tròn mắt lại gần. "Tớ là du khách ở Konotop tới mà" - Kolya quyết định giấu biệt cái tông tích tế nhị - "Nhưng đâu đây ?".
"Chúng ta đang ở Trạm Thanh Niên Tự Nhiên Học - Cậu bé hướng dẫn - "Cậu nom kìa : Bạn Nina đang dạy cá heo nói". "Xin chào !" - Cá heo reo lên.
"Cậu đói bụng chứ gì ?" - Cậu ta bảo - "Tớ mời cậu thử cái này hay lắm". Thế là cậu móc trong túi ra một hột giống và gieo xuống đất.
Chỉ mấy giây đã thấy mầm xanh chuồi lên mặt đất. "Đây là cây bánh rán vòng" - Cậu bé giải thích. Chợt cá heo chồm lên bể chứa tuôn làn nước xuống luống cỏ.
Cái cây vươn cao vút, và chả mấy chốc đã kết những bánh vòng xanh ngắt ngay trước mắt Kolya.
Khi trái bánh vòng chín vàng, cậu bé hái ít cho Kolya nếm thử. Quả nhiên bánh thơm phức ngọt lịm. "Cảm ơn cậu !" - Kolya nói - "Nhưng làm sao lên được vũ trụ bây giờ ?". "Cậu hãy lên chuyến xe công thứ ba, rồi nảy...".
Kolya lang thang trên đường, cứ băn khoăn không hiểu "nảy" là nghĩa gì. Lúc ấy có chú thợ đứng ở chỗ đất trống đang chỉ hai chú khác đóng dầm cho một căn nhà dở dang.
Kế đó, người thợ tưới nước lên tường nhờ một bình nén, và lạ thay, các thanh dầm như bộ xương được đắp thịt dần lên. "Đây là kiểu nhà thực vật" - Chú thợ dạy - "Nguyên liệu chính là san hô vi mô. Đỡ chú với nào !".
Dễ cả tiếng đồng hồ, Kolya quên bẵng việc đi thái không cảng, tập trung giúp các chú thi công : Chỉ cần ghép khung thép, rồi tưới đều dịch dinh dưỡng, vậy là xong ngôi nhà.
Mà rồi Kolya giật mình - nấn ná mãi mà chưa ra được phi trường. Thế là cậu chạy cuống ra bến xe. Xe đò ở thời này không còn bánh và cửa sổ nữa.
Lúc vào xe, Kolya thấy chẳng có cả ghế ngồi. Thấy trên rèm vỏn vẹn biển báo Cửa Ra.
Lúc vào xe, Kolya thấy chẳng có cả ghế ngồi. Thấy trên rèm vỏn vẹn biển báo Cửa Ra.
Và giờ tới thao tác "nảy". Nhưng bằng cách nào ? Kolya lại ngó nghiêng và để ý có hàng cột nhiều màu tương ứng các loại kem khác nhau. Khách bộ hành chỉ việc nhấn nút, thế là kem tự bật ra.
Ban đầu Kolya xơi dâu, rồi lại nếm chanh, và sang vị dứa. Nhưng tới anh đào, cậu hơi ễnh bụng. Thế là cột phát tiếng cảnh báo : "Chớ xơi quá bốn khẩu phần !". Cậu bé bèn thôi.
Vậy là Kolya đã ở tương lai ba tiếng, mà vẫn chưa hoàn tất trình thức. "Cho cháu hỏi, làm sao nảy được tới thái không cảng ạ ?" - Cậu bé níu một chú qua đường - "Chứ cháu ở Konotop tới chưa biết". "Ơ hay, Konotop cũng nảy được mà ?". Người khách thấy hơi kì, rồi chỉ vào dãy bong bóng rải suốt vỉa hè.
Vậy là Kolya đã ở tương lai ba tiếng, mà vẫn chưa hoàn tất trình thức. "Cho cháu hỏi, làm sao nảy được tới thái không cảng ạ ?" - Cậu bé níu một chú qua đường - "Chứ cháu ở Konotop tới chưa biết". "Ơ hay, Konotop cũng nảy được mà ?". Người khách thấy hơi kì, rồi chỉ vào dãy bong bóng rải suốt vỉa hè.
Thế rồi cậu bé cũng vào nảy thử và dò dẫm. Trong bảng có nút Thái Không Cảng, bèn nhấn.
Bong bóng nâng dần lên không trung rồi bay ngang thành phố. Kolya hoàn toàn choáng ngợp trước sự đổi khác của cảnh quan. Cậu bé cứ muốn bay cao tít mãi. Vậy là cậu nom ra có cần điều khiển, liền lái bong bóng hướng về vầng dương.
Nhưng bỗng đâu giời đất sầm lại. "Chú ý loãng khí !" - Giọng ai quen vang lên - "Đừng để lưới bung nữa ! Hạ độ cao ngay !".
Kolya vâng lời và chợt nhận ra mình đi lầm vào mây xám. Cậu nằm gọn trong lưới như cá và bay theo bong bóng của Pasha già.
"Cậu kéo mây đi đâu thế ? - Kolya la với. "Bên Ryazan đang hạn hán" - Lão Pasha đáp - "Nom cho kĩ kìa !". Kolya thấy có vô số người chở mây hướng về bầu giời Ryazan.
Kolya đáp xuống trước cửa trường đình ở thái không cảng. "Đi đâu giờ ?" - Kolya bối rối lắm - "Người xe đông đúc, đến y phục với diện mạo lữ khách cũng khác lạ".
Bỗng cậu bé nhác thấy hai cổ động viên ngoại tinh ban nãy. "Trận cầu thế nào ?" - Cậu hỏi thăm. "Oách số dzách !" - Vị khách Kim Ngưu đáp. "Chán thí mồ !" - Vị Thiên Lang mặt ngựa thở dài. Kolya bèn hiểu rằng mỗi người chọn một đội.
"Cho hỏi, làm sao tôi lên được Nguyệt Cầu ?" - Kolya hỏi nữa. "Chịu thôi !" - Người ngoại tinh bảo - "Nhưng nếu cậu sẵn lòng, mời về hành tinh bọn này chơi. Bay cỡ vài tuần thôi". "Ấy chớ, tôi bận học lắm. Thôi, chào các bạn !".
Loa rền : "Phi vãng Nguyệt Cầu khởi hành sau 40 phút nữa. Hành trình 42 giờ. Vậy kính mời quý khách nhanh chân di chuyển tới cửa số Ba". "Tội gì không chớp thời cơ này nhỉ ?" - Kolya nhủ. Nhưng thế nghĩa là phải bốn hôm nữa cậu mới mò về nhà, thể nào mẹ cũng sạc một trận.
Nhưng rồi cậu vẫn xếp hàng, tự rủa mình là đồ tắc trách.
"Cậu bé lên đây làm gì thế này ?". "Thưa, cháu đi Nguyệt Cầu ạ" - Kolya hồn nhiên đáp. Thế nhưng chú phục vụ viên cười bảo : "Cháu chưa học quy tắc trẻ em dưới mười sáu tuổi không người lớn hộ tống thì không được vào vũ trụ ư ?". Kolya đã vỡ rằng, có cãi lẫy thêm cũng vô ích...
Chú vũ hàng gia ngỏ ý thương hại cậu bé, bèn đề nghị : "Nếu cháu thích, hãy đi với chú, tha hồ ngắm phi thuyền cất cánh nhé". "Thế còn gì bằng ạ !".
Vũ hàng gia dẫn Kolya lên dương đài thái không đình. Chiếc phi thuyền từ từ dâng vòm giời, không một tiếng ồn. Và Kolya trầm tư : "Không vào vũ trụ được cũng chả sao. Chí ít bây giờ mình hiểu rằng, sự sống còn bao điều mới lạ chờ khai phá... Vả lại, mình còn kịp về nhà !".