22
Đại úy Ê-na-ki-ép rút ở túi thuốc bằng da hai điếu thuốc lá rồi mời Cô-va-lép. Hai người cùng hút.
- Thế nào, bác, thằng bé được chứ?-đại úy hỏi.
- Thằng bé kháu lắm, có bản lĩnh,-Cô-va-lép nghiêm trang tin tưởng nói.
Đại úy lim dim mắt nhìn Cô-va-lép hỏi vội:
- Theo bác, nó có bản lĩnh?
- Vâng.
- Nó sẽ nên người chứ?
- Nhất định rồi.
- Tôi cũng thấy thế.
- Hôm nọ tôi cho nó học cách ngắm. Nó hiểu hết. Lạ thật. Một quan trắc viên bẩm sinh.
Đại úy cười lớn:
- Anh em trinh sát cũng bảo nó là trinh sát bẩm sinh. Chẳng hiểu ra sao cả. Tóm lại, nó sinh ra để làm
việc gì cũng được. Phải không, bác?
- Nó bẩm sinh là lính pháo binh.
- Nói chung, anh bộ đội bẩm sinh.
- Đúng đấy.
Đại úy nhìn Cô-va-lép vẻ thăm dò, mắt ánh lên tin tưởng như con trẻ rồi bỗng nhiên nói:
- Bác ạ, tôi muốn nhận nó làm con nuôi. Bác thấy thế nào?
- Được lắm,-người quan trắc viên trả lời ngay, hình như biết trước sẽ có lúc đại úy đặt câu hỏi đó,
- Rốt cuộc, tôi độc thân, không có gia đình. Con trai tôi lên năm đã mất rồi… Bác cũng biết đấy.
Cô-va-lép lặng lẽ cúi đầu. Ông biết. Ông là người độc nhất trong tiểu đoàn biết được câu chuyện đó. Đại úy Ê-na-ki-ép ngồi yên, mắt đăm đăm nhìn phía trước, hình như trông thấy xa xa một cậu bé đội mũ lính thủy, nếu không mất đi, đến nay đã bảy tuổi.
- Tất nhiên, không cần nói cũng rõ là đứa nọ không thay thế được đứa kia,-anh nói sau khi thở dài đến thượt một cái và cũng không có ý định dấu tiếng thở dài,-nhưng có thể coi là tôi có hai đứa con trai, phải không bác?
- Cũng có trường hợp có ba con trai,-Cô-va-lép cũng thở dài, không dấu tiếng thở dài, buồn rầu nói.
- Tôi rất sung sướng được bác đồng ý. Thực ra, tôi đã báo cáo đồng chí chỉ huy sư đoàn để làm thủ tục cho thằng bé. Nó sẽ là thằng con trai ngoan ngoãn, thông minh của tôi. Phải không bác?
Đại úy Ê-na-ki-ép rít một hơi thuốc dài và từ từ thả khói thuốc, qua làn khói đăm chiêu nhìn về phía xa xăm. Bỗng nét mặt anh thay đổi. Anh hướng tai về phía tiền duyên, cau mày. Anh hình như nghe thấy tiếng súng trường, súng cối nổ ran ở xa xa, phía cánh phải, sâu trong hậu quân Đức. Đại úy nhìn Cô-va-lép có ý dò hỏi. Cô-va-lép tháo bông bịt lỗ tai ra và nói:
- Đúng. Đang đánh nhau khác ác liệt.
Đại úy tiếp tục lắng nghe. Nhưng bây giờ đã rõ mồn một. Tiếng đại bác gầm lên, hòa với tiếng súng trường, súng cối, to đến nỗi một vài chiến sĩ phải bừng tỉnh, vùng dậy, chuẩn bị mũ mãng.
Đại úy Ê-na-ki-ép hiểu ngay ý nghĩa của đợt súng dữ dội bất chợt ở cánh phải. Việc tai hại mà dự đoán đã xảy ra. Bọn Đức đã kịp thời điều những lực lượng dự bị mạnh và lúc này chúng đang đánh vào hai đại đội đi vòng của A-khun-ba-ép.
Đại úy Ê-na-ki-ép chạy về hầm điện thoại định liên lạc với A-khun-ba-ép. Nhưng lúc đó, anh thấy trung sĩ Mát-vê-ép nhảy từ hầm ra hô:
- Khẩu đội, chuẩn bị chiến đấu!
Đại úy gạt mạnh Mát-vê-ép, nhảy xuống hầm.
- Cho tôi nói chuyện với đài quan sát chỉ huy!-anh vội vã nói.
- Có,-điện thoại viên nói, lấy ống tay áo lau sơ ống nghe rồi đưa cho đại úy.
- Số sáu nói đây,-đại úy cố gắng nói bình tĩnh.-Cái gì đấy?
- Ở vùng mục tiêu số tám thấy có một cuộc điều động lớn của địch. Có lẽ chúng chuẩn bị tấn công.
Đang tập trung quân.
- Lực lượng bao nhiêu?
- Tới một tiểu đoàn.
- Thôi được. Tôi đến ngay,-đại úy Ê-na-ki-ép nói, định vứt ống nghe xuống, nhưng kịp thời bình tâm lại và chậm rãi giao lại cho điện thoại viên.
Mục tiêu số tám nằm đúng ở ngọn đồi, từ đó đại úy A-khun-ba-ép chuẩn bị tấn công chính diện vào quân địch. Bây giờ toàn bộ tình hình đã sáng tỏ. Một tình huống nguy hiểm nhất có thể ngờ tới đã xảy ra: bọn Đức đã đoán được kế hoạch của A-khun-ba-ép và tấn công trước.
Khi đại úy Ê-na-ki-ép phóng xe “gíp” (ở trận địa anh ít khi dùng ngựa) đi tắt qua gò đống để tới đài quan sát, anh nghe thấy phí sau, tiểu đoàn mình nổ súng liên tiếp, đạn rít sát trên đầu còn trước mặt, bộ binh hai bên bắt đầu lâm trận.
Đại úy Ê-na-ki-ép rút ở túi thuốc bằng da hai điếu thuốc lá rồi mời Cô-va-lép. Hai người cùng hút.
- Thế nào, bác, thằng bé được chứ?-đại úy hỏi.
- Thằng bé kháu lắm, có bản lĩnh,-Cô-va-lép nghiêm trang tin tưởng nói.
Đại úy lim dim mắt nhìn Cô-va-lép hỏi vội:
- Theo bác, nó có bản lĩnh?
- Vâng.
- Nó sẽ nên người chứ?
- Nhất định rồi.
- Tôi cũng thấy thế.
- Hôm nọ tôi cho nó học cách ngắm. Nó hiểu hết. Lạ thật. Một quan trắc viên bẩm sinh.
Đại úy cười lớn:
- Anh em trinh sát cũng bảo nó là trinh sát bẩm sinh. Chẳng hiểu ra sao cả. Tóm lại, nó sinh ra để làm
việc gì cũng được. Phải không, bác?
- Nó bẩm sinh là lính pháo binh.
- Nói chung, anh bộ đội bẩm sinh.
- Đúng đấy.
Đại úy nhìn Cô-va-lép vẻ thăm dò, mắt ánh lên tin tưởng như con trẻ rồi bỗng nhiên nói:
- Bác ạ, tôi muốn nhận nó làm con nuôi. Bác thấy thế nào?
- Được lắm,-người quan trắc viên trả lời ngay, hình như biết trước sẽ có lúc đại úy đặt câu hỏi đó,
- Rốt cuộc, tôi độc thân, không có gia đình. Con trai tôi lên năm đã mất rồi… Bác cũng biết đấy.
Cô-va-lép lặng lẽ cúi đầu. Ông biết. Ông là người độc nhất trong tiểu đoàn biết được câu chuyện đó. Đại úy Ê-na-ki-ép ngồi yên, mắt đăm đăm nhìn phía trước, hình như trông thấy xa xa một cậu bé đội mũ lính thủy, nếu không mất đi, đến nay đã bảy tuổi.
- Tất nhiên, không cần nói cũng rõ là đứa nọ không thay thế được đứa kia,-anh nói sau khi thở dài đến thượt một cái và cũng không có ý định dấu tiếng thở dài,-nhưng có thể coi là tôi có hai đứa con trai, phải không bác?
- Cũng có trường hợp có ba con trai,-Cô-va-lép cũng thở dài, không dấu tiếng thở dài, buồn rầu nói.
- Tôi rất sung sướng được bác đồng ý. Thực ra, tôi đã báo cáo đồng chí chỉ huy sư đoàn để làm thủ tục cho thằng bé. Nó sẽ là thằng con trai ngoan ngoãn, thông minh của tôi. Phải không bác?
Đại úy Ê-na-ki-ép rít một hơi thuốc dài và từ từ thả khói thuốc, qua làn khói đăm chiêu nhìn về phía xa xăm. Bỗng nét mặt anh thay đổi. Anh hướng tai về phía tiền duyên, cau mày. Anh hình như nghe thấy tiếng súng trường, súng cối nổ ran ở xa xa, phía cánh phải, sâu trong hậu quân Đức. Đại úy nhìn Cô-va-lép có ý dò hỏi. Cô-va-lép tháo bông bịt lỗ tai ra và nói:
- Đúng. Đang đánh nhau khác ác liệt.
Đại úy tiếp tục lắng nghe. Nhưng bây giờ đã rõ mồn một. Tiếng đại bác gầm lên, hòa với tiếng súng trường, súng cối, to đến nỗi một vài chiến sĩ phải bừng tỉnh, vùng dậy, chuẩn bị mũ mãng.
Đại úy Ê-na-ki-ép hiểu ngay ý nghĩa của đợt súng dữ dội bất chợt ở cánh phải. Việc tai hại mà dự đoán đã xảy ra. Bọn Đức đã kịp thời điều những lực lượng dự bị mạnh và lúc này chúng đang đánh vào hai đại đội đi vòng của A-khun-ba-ép.
Đại úy Ê-na-ki-ép chạy về hầm điện thoại định liên lạc với A-khun-ba-ép. Nhưng lúc đó, anh thấy trung sĩ Mát-vê-ép nhảy từ hầm ra hô:
- Khẩu đội, chuẩn bị chiến đấu!
Đại úy gạt mạnh Mát-vê-ép, nhảy xuống hầm.
- Cho tôi nói chuyện với đài quan sát chỉ huy!-anh vội vã nói.
- Có,-điện thoại viên nói, lấy ống tay áo lau sơ ống nghe rồi đưa cho đại úy.
- Số sáu nói đây,-đại úy cố gắng nói bình tĩnh.-Cái gì đấy?
- Ở vùng mục tiêu số tám thấy có một cuộc điều động lớn của địch. Có lẽ chúng chuẩn bị tấn công.
Đang tập trung quân.
- Lực lượng bao nhiêu?
- Tới một tiểu đoàn.
- Thôi được. Tôi đến ngay,-đại úy Ê-na-ki-ép nói, định vứt ống nghe xuống, nhưng kịp thời bình tâm lại và chậm rãi giao lại cho điện thoại viên.
Mục tiêu số tám nằm đúng ở ngọn đồi, từ đó đại úy A-khun-ba-ép chuẩn bị tấn công chính diện vào quân địch. Bây giờ toàn bộ tình hình đã sáng tỏ. Một tình huống nguy hiểm nhất có thể ngờ tới đã xảy ra: bọn Đức đã đoán được kế hoạch của A-khun-ba-ép và tấn công trước.
Khi đại úy Ê-na-ki-ép phóng xe “gíp” (ở trận địa anh ít khi dùng ngựa) đi tắt qua gò đống để tới đài quan sát, anh nghe thấy phí sau, tiểu đoàn mình nổ súng liên tiếp, đạn rít sát trên đầu còn trước mặt, bộ binh hai bên bắt đầu lâm trận.