“Филипок бросился бежать, собаки за ним” и “Вышел мужик, отогнал собак...” – значит, собаки тут две (Жучка и Волчок).
@masha90, theo góp ý của cậu, tớ sửa lại như này ổn chưa nhỉ?
"PHI-LIP BÉ NHỎ
Trong làng nọ có 1 cậu bé được mọi người gọi là Phi-lip bé nhỏ.
Một ngaỳ nọ tất cả lũ trẻ được đến trường. Phi-lip đội mũ và cũng muốn đi cùng chúng. Nhưng mẹ chú ngăn lại:
- Con định đi đâu đó, Phi-lip?
- Con đến trường.
- Con còn nhỏ mà, chưa tới đó được đâu, - và thế là mẹ giữ chú trong nhà.
Lũ trẻ đều đã tới trường.
Bố cậu vào rừng từ sáng, còn mẹ cậu đi làm thuê. Một mình Phi-lip ở nhà với người bà đang nằm thiu thiu ngủ trên bếp sưởi. Cậu bé bắt đầu cảm thấy thật tẻ nhạt và quyết định kiếm chiếc mũ ấm. Không tìm thấy chiếc của mình, cậu đội chiếc mũ cũ kỹ của bố, rồi đi tới trường.
Ngôi trường nằm sau ngôi làng bên cạnh nhà thờ. Khi Phi-lip đi qua khu xóm nhà mình, không có con chó nào động tới cậu, bởi vì chúng và cậu quen nhau. Nhưng ngay khi bước sang khu xóm bên,
ngay lập tức con Giuch-ka xông ra, rồi tới con Val-chok to hơn cũng chạy theo. Phi-lip chạy thục mạng, còn
mấy con chó cứ bám phía sau. Phi-lip bắt đầu kêu gào, cuống chân và ngã nhào.
Một người đàn ông chạy ra, đuổi con chó đi và nói:
-
Này, thằng cu kia, mày chạy đi đâu mà một mình thế?
Phi-lip không nói gì, kéo lại vạt vào và tiếp tục chạy hết sức.
Cậu chạy đến gần trường. Trên bậc thềm chẳng có một ai, còn phía bên trong, cậu nghe thấy tiếng trẻ con hò hét. Một nỗi sợ hãi thoáng ra đầu Phi-lip: “Không biết thầy giáo có đuổi mình về không nhỉ?”. Và cậu bắt đầu suy nghĩ cần phải làm gì.
Quay về thì thể nào cũng bị mấy con chó to hỏi thăm, còn vào trường thì sợ thầy lắm.
Có tiếng bà lão xách nước ngang qua trường vọng vào:
-
Các bạn vào học hết rồi, cháu bé, sao còn đứng đó?
Phi-lip mạnh dạn bước vào trường. Đứng ở phòng ngoài cậu cởi chiếc áo khoác và mở cửa. Trong trường biết bao là trẻ con. Chúng hò hét đủ kiểu, còn đi lại ở giữa là ông giáo quàng chiếc khăn màu đỏ.
- Em kia làm gì đấy? – thầy giáo nói vọng về phía Philip.
Phi-lip ôm chiếc mũ trong tay và không nói gì.
- Em là ai?
Phi-lip vẫn im lặng.
- Cậu không bị câm chứ?
Phi-lip sợ quá, không thể cất lời.
- Thế thì cậu về nhà đi, nếu cậu không muốn nói gì.
Giá mà Phi-lip có thể nói được gì đó thì cậu sung sướng lắm, nhưng họng cậu bị cứng lại vì sợ hãi. Cậu nhìn thầy giáo rồi bật khóc. Lúc này thầy giáo thấy thương cậu bé. Ông xoa đầu cậu và hỏi lũ trẻ có biết cậu bé này không.
- Đó là Phi-lip bé nhỏ, em của Kos-chiu-shka. Nó đòi đi học, nhưng mẹ nó không cho, và thế là nó lẻn tới trường đấy ạ.
- Ừm, cậu vào ngồi cùng anh mình đi, còn thầy sẽ xin mẹ cậu cho cậu tới trường.
Thầy bắt đầu chỉ cho Phi-lip bé nhỏ những con chữ, còn Phi-lip đã thuộc chúng và còn biết đọc một ít nữa.
- Thế em thử đánh vần tên của mình xem nào.
Phi-li-pok nói:
- Khờ-i-khi, lờ-i-li, pờ-ok-pok.
Lũ trẻ cười ồ lên.
- Được đấy, - thầy giáo nhận xét. Ai dạy em đọc vậy?
Phi-lip bé nhỏ khoái chí nói:
- Anh Kos-chiu-shka ạ. Em rất lanh lợi và em đã hiểu ngay lập tức. Em đúng là thông minh, thầy nhỉ?
Thầy giáo cười to và nói:
- Trò chớ vội khoe khoang, hãy học thêm nữa đi nhé.
Kể từ đó Phi-li-pok được cùng với lũ trẻ tới trường học."