Tếu táo tặng chú Huy Chung và anh Tuấn Duy một bản dịch cách nguyên bản vài nghìn cây lô-mếch:
Bút hết mực – như cuộc đời chết tiệt
Bất động. Lặng thinh. Cuốn sách dở dang
Bao chuyện tình đang chờ ta viết tiếp
Vậy mà ta…bất lực! Bẽ bàng!
Trong tim ta vẫn sục sôi bầu máu nóng
Nhưng bút ta không viết được nữa rồi!
Tình tắc tịt không phụt ra đầu bút
Đành ứa ra bỏng rát bờ môi…
Đời là thế – anh hùng hay thi sĩ
Mực hết rồi thì cũng thế cả thôi:
Tình gào thét trong lòng không thành tiếng
Môi run run cố nén tiếng thở dài…
Bút hết mực – như cuộc đời chết tiệt
Bất động. Lặng thinh. Cuốn sách dở dang
Bao chuyện tình đang chờ ta viết tiếp
Vậy mà ta…bất lực! Bẽ bàng!
Trong tim ta vẫn sục sôi bầu máu nóng
Nhưng bút ta không viết được nữa rồi!
Tình tắc tịt không phụt ra đầu bút
Đành ứa ra bỏng rát bờ môi…
Đời là thế – anh hùng hay thi sĩ
Mực hết rồi thì cũng thế cả thôi:
Tình gào thét trong lòng không thành tiếng
Môi run run cố nén tiếng thở dài…