Có một lần, anh bỗng có cảm giác là Va-nha biến mất. Ngồi nhỏm dậy, anh vội vã giật dây nhưng không nghe thấy tiếng trả lời.
Hạ sĩ hoảng hốt đến đổ mồ hôi trán. Anh quỳ dậy và bám chiếc đèn pin mà lúc nào anh cũng sẵn sàng.
Không. Không sao. Ổn cả. Va-nha ngủ cạnh anh, nằm bó gối. Anh chiếu đèn pin vào mặt cậu bé. Bộ mặt thanh thản, ngủ say đến nỗi ánh đèn pin chiếu thẳng cũng không hề biết.
Bi-đên-cô tắt đèn và nhớ lại cái đêm đã kiếm được cậu bé. Lúc đó, ánh đèn pin cũng rọi thẳng vào mặt. Lúc đó, cậu bé có một bộ mặt mệt nhọc, ốm yếu, gầy gò, xấu xí. Anh nhớ lại lúc cậu bé giật mình, trợn mắt nhìn man rợ. Đôi mắt kinh hoàng làm sao!
Thế mà đó chỉ mới xảy ra cách đây vài ngày. Bây giờ cậu bé ngủ ngon lành trong những giấc mơ êm đềm. Thế mới biết thế nào là sống với người mình. Tục ngữ nói đúng là “Ở nhà mình, bệnh tình khỏi hết”.
Bi-đên-cô nằm xuống và xe chạy rập rình như ru ngủ, anh lại thiếp đi.
Lần này anh ngủ khá ngon lành và lâu. Nhưng khi tỉnh dậy, anh không quên giật dậy.
Va-nha không thưa. Bi-đên-cô nghĩ:
“Có lẽ nó đang ngủ, anh chàng mệt”.
Bi-đên-cô trở mình, ngủ được một chút rồi lại giật dây để phòng xa.
Một giọng nữ trầm giận dữ nổi lên:
- Này, tôi không hiểu cái gì ở đằng ấy? Liệu bao giờ thì kết thúc cái trò khỉ? Tại sao lại buộc dây vào tôi? Tại sao lại cứ giật dây? Ai lại luôn quấy rầy, không cho tôi ngủ thế?
Bi-đên-cô toát mồ hôi.
Anh bật đèn pin và hoảng hốt. Cậu bé biến mất. Còn dây thì buộc vào ủng của nữ bác sĩ phẫu thuật đang ngồi trên sàn xe, mắt long lên sòng sọc khi bị ánh sáng chiếu thẳng vào mặt.
Bi-đên-cô lấy tay giáng hết sức đập vào buồng lái và hoảng sợ hét lên:
- Đứng lại! Đứng lại!
Không đợ xe dừng hẳn, anh bước tràn qua chân tay mọi người, qua ba-lô, va-li để vọt ra cửa xe. Anh nhảy ào qua thành xe xuống đường.
Đêm tối đen như bịt lấy mắt. Nước mưa lạnh quất vào mặt. Ở chân trời phía tây, trận chiến đấu pháo binh đằng xa ánh lên những tia chớp nhằng nhịt.
Trên đường nhựa xe cộ đi lại như mắc cửi: xe con, xe vận tải, xe xích, súng đại bác, xe dầu. Chúng lướt ánh đèn pha qua những vũng nước lóng lánh những bong bóng nước mưa rơi.
Anh đứng thừ một lúc, rồi nhổ nước bọt thật mạnh một cái và nói:
- Chán bỏ mẹ!
Anh thong thả bước trở lại, tìm người điều khiển giao thông để xin đi nhờ xe trở về tiền tuyến.
Hạ sĩ hoảng hốt đến đổ mồ hôi trán. Anh quỳ dậy và bám chiếc đèn pin mà lúc nào anh cũng sẵn sàng.
Không. Không sao. Ổn cả. Va-nha ngủ cạnh anh, nằm bó gối. Anh chiếu đèn pin vào mặt cậu bé. Bộ mặt thanh thản, ngủ say đến nỗi ánh đèn pin chiếu thẳng cũng không hề biết.
Bi-đên-cô tắt đèn và nhớ lại cái đêm đã kiếm được cậu bé. Lúc đó, ánh đèn pin cũng rọi thẳng vào mặt. Lúc đó, cậu bé có một bộ mặt mệt nhọc, ốm yếu, gầy gò, xấu xí. Anh nhớ lại lúc cậu bé giật mình, trợn mắt nhìn man rợ. Đôi mắt kinh hoàng làm sao!
Thế mà đó chỉ mới xảy ra cách đây vài ngày. Bây giờ cậu bé ngủ ngon lành trong những giấc mơ êm đềm. Thế mới biết thế nào là sống với người mình. Tục ngữ nói đúng là “Ở nhà mình, bệnh tình khỏi hết”.
Bi-đên-cô nằm xuống và xe chạy rập rình như ru ngủ, anh lại thiếp đi.
Lần này anh ngủ khá ngon lành và lâu. Nhưng khi tỉnh dậy, anh không quên giật dậy.
Va-nha không thưa. Bi-đên-cô nghĩ:
“Có lẽ nó đang ngủ, anh chàng mệt”.
Bi-đên-cô trở mình, ngủ được một chút rồi lại giật dây để phòng xa.
Một giọng nữ trầm giận dữ nổi lên:
- Này, tôi không hiểu cái gì ở đằng ấy? Liệu bao giờ thì kết thúc cái trò khỉ? Tại sao lại buộc dây vào tôi? Tại sao lại cứ giật dây? Ai lại luôn quấy rầy, không cho tôi ngủ thế?
Bi-đên-cô toát mồ hôi.
Anh bật đèn pin và hoảng hốt. Cậu bé biến mất. Còn dây thì buộc vào ủng của nữ bác sĩ phẫu thuật đang ngồi trên sàn xe, mắt long lên sòng sọc khi bị ánh sáng chiếu thẳng vào mặt.
Bi-đên-cô lấy tay giáng hết sức đập vào buồng lái và hoảng sợ hét lên:
- Đứng lại! Đứng lại!
Không đợ xe dừng hẳn, anh bước tràn qua chân tay mọi người, qua ba-lô, va-li để vọt ra cửa xe. Anh nhảy ào qua thành xe xuống đường.
Đêm tối đen như bịt lấy mắt. Nước mưa lạnh quất vào mặt. Ở chân trời phía tây, trận chiến đấu pháo binh đằng xa ánh lên những tia chớp nhằng nhịt.
Trên đường nhựa xe cộ đi lại như mắc cửi: xe con, xe vận tải, xe xích, súng đại bác, xe dầu. Chúng lướt ánh đèn pha qua những vũng nước lóng lánh những bong bóng nước mưa rơi.
Anh đứng thừ một lúc, rồi nhổ nước bọt thật mạnh một cái và nói:
- Chán bỏ mẹ!
Anh thong thả bước trở lại, tìm người điều khiển giao thông để xin đi nhờ xe trở về tiền tuyến.