Có đôi khi trí tưởng tượng lãng mạn lại chỉ cất cánh nhờ một tình huống ngẫu nhiên nào đó chúng ta bắt gặp trong cuộc sống hằng ngày. Bởi thế nên mới có truyện kịch Chúc xông hơi nhẹ nhõm ! nầy.
Anh em chúng tôi đã nghe giai thoại về một chàng Moskva nọ, hẵng tạm gọi hắn là N, mới tắm xong đã chạy tót đến hội bạn thân. Và thế là họ châu đầu vào bù khú đến say miết, mà lí do cũng miễn bàn - có thể sinh nhật anh này hoặc kỉ niệm hôn lễ cậu kia. Vừa xông hơi sảng khoái mà lại có chén rượu kề môi, cho nên N tội gì mà không mở miệng như máy, và chả bấy chầy - như dân gian quen gọi đấy - “nốc quá mạng” (ушел в отключку).
Trong bọn có gã đầu trò gọi B. B dặn mấy anh em cũng đã chuếnh choáng, dắt N đi thẳng từ nhà tắm công cộng ra xa cảng, đoạn kiếm cái vé cho ông giời ngái ngủ đáp chuyến hỏa xa sớm nhất đi Leningrad. Mấy anh kia bèn thi hành tắp lự. Mà trong suốt hành trình đó, N chẳng thèm mở mắt một lần nào.
Cho tới khi N sực tỉnh trên toa tầu, y mới bàng hoàng thần hồn nát thần tính, vì đoàn hỏa xa đã rung xình xịch trên sông Neva và sắp tiến vào thành phố. Mà quả thực lúc N nhảy xuống tiền sảnh xa trạm, mới hoàn hồn vỡ ra rằng, trên tay “nặng mớ hành trang” gồm chiếc cặp táp, cây chổi bạch dương với độ mười lăm su rưỡi, và hoàn toàn trơ trọi.
Đến thế này, tôi và Emil bèn bảo nhau phát triển thêm những tình huống gì còn có thể sảy ra với tên ngốc giữa chốn thị thành xa lạ nầy. Ở nơi ấy, y chẳng quen biết ai cả, và cũng kể như là không su dính túi.
— Tựa —