Одуванчик
Tôi đã từng nghe người ta chơi trò tiên đoán tình yêu “anh ấy yêu mình”, “anh ấy không yêu mình” – bồ công anh.
Trong tình yêu – bồ công anh tượng trưng cho sự chờ đợi, hy vọng nữa :
Trong cuộc sống, bồ công anh – là biểu tượng của sức sống, của sức mạnh ánh sáng, mặt trời, bởi ở Nga nó chỉ nở vào cuối xuân, đầu hè: mùa đầy nắng gió..
Hoa bồ công anh khi tươi có màu vàng rực rỡ. Sau khi hoa héo tàn, những hạt giống có cánh bay sẽ hình thành quanh nhuỵ hoa, tạo thành một hình cầu màu trắng.
Hãy đọc sự tích đầu tiên về hoa Bồ công anh nhé:
Однажды цветочная богиня спустилась на землю. Она долго бродила по полям и опушкам,
по садам и лесам, желая найти свой самый любимый цветок.
Первым ей встретился тюльпан. Богиня решила поговорить с ним:
- О чём ты мечтаешь, ТЮЛЬПАН?
- спросила она. Тюльпан, не задумываясь, ответил:
- Я хотел бы расти на клумбе у древнего замка, покрытой изумрудной травой.
Садовники ухаживали бы за мной. Меня бы обожала какая-нибудь принцесса.
Каждый день она подходила бы ко мне и восхищалась моей красотой.
От самонадеянности тюльпана богиня погрустнела. Она повернулась и побрела дальше...
Вскоре на пути ей попалась РОЗА.
- Могла бы ты стать моим любимым цветком, Роза? - поинтересовалась богиня.
- Если ты посадишь меня у стен своего замка, чтобы я могла оплести их. Я очень хрупкая и нежная,
я не могу расти где попало. Мне нужны опоры и очень хороший уход. Ответ розы не понравился богине и она отправилась дальше. Вскоре она вышла на опушку леса,которая была покрыта фиолетовым ковром фиалок.
- Ты бы стала моим любимым цветком, ФИАЛКА? - спросила богиня, глядя с надеждой на маленькие
изящные цветы.
- Нет, я не люблю внимания. Мне хорошо здесь, на опушке, где я спрятана от любопытных глаз.
Ручей поливает меня, могучие деревья заслоняют от жаркого солнца, которое может повредить
моему глубокому насыщенному цвету....
В отчаянии богиня побежала, куда глаза глядят и чуть не наступила на ярко-желтый ОДУВАНЧИК.
- Тебе нравится жить здесь, Одуванчик? - спросила она.
- Мне нравится жить везде, где есть дети. Я люблю слышать их шумные игры, люблю смотреть,
как они бегут в школу. Я мог бы прижиться где угодно: по обочинам дорог, во дворах и городских парках.
Лишь бы приносить радость людям.
Богиня улыбнулась:
- Вот цветок, который будет моим самым любимым. И теперь ты будешь цвести везде с ранней весны
и до поздней осени. И будешь любимым цветком детей. С тех пор одуванчики цветут долго и
практически в любых условиях...
Lời dịch:
Ngày xưa, xưa thật là xưa, vị thần của các loài hoa bay xuống Trái Đất để tìm loài hoa Cô yêu thích nhất. Cô đi khắp các cánh đồng, các khu rừng và cả các khu vườn. Trong khu vườn nọ, Cô gặp hoa Tulip sặc sỡ với toàn màu đỏ và cam, đứng ngạo nghễ và kiêu hãnh.
Cô hỏi Tulip: “Này Tulip, em muốn sống ở đâu cả đời?”.
Tulip dõng dạc nói: “Tôi muốn sống trong chậu kiểng với thảm cỏ xanh mượt làm nên. Ở đó, màu sắc của tôi sẽ nổi bật. Mọi người sẽ phải trầm trồ than phục vẻ đẹp của tôi”.
Vị thần hoa thất vọng vì sự ngạo mạn của Tulip và quay sang hỏi hoa hồng câu hỏi tương tự.
Hoa Hồng đáp: “Em chỉ muốn sống bằng cách leo trên bờ tường lâu đài thôi. Bởi vì em yếu đuối và mong manh lắm, không thể tự đứng 1 mình. Em cần có sự giúp đỡ và che chở”.
Thần Hoa lại buồn bã quay đi và gặp hoa Violet trong một khu rừng. Cô lại hỏi: “Em muốn sống ở đâu cả đời?”.
Violet nói ngay: “Tôi muốn ở đây, giữa các tán rừng, nơi có dòng suối làm mát chân tôi, nơi cây cối giúp sắc tím của tôi không bị sức nóng ánh nắng phá huỷ”.
Một lần nữa, Thần Hoa lại thất vọng đi tiếp cho đến khi thấy hoa Bồ công anh cứng cỏi có sắc màu vàng giữa đồng cỏ. Cô hỏi: “Em muốn sống ở đâu cả đời?”.
Bồ công anh từ tốn trả lời: “Em muốn sống ở nơi trẻ em có thể tìm thấy em và mang em đến trường, nơi mà chúng có thể chơi đùa với em. Em muốn sống ven đường, trên đồng cỏ, giữa những bức tường đá trong thành phố để mọi người có thể thư giãn với màu sắc của em”.
Thần Hoa hài lòng với sự tốt bụng của Bồ công anh, Cô nói: “Em chính là loài hoa đáng yêu nhất. Em sẽ nở khắp nơi từ mùa Xuân cho đến mùa Thu và em sẽ là Hoa của trẻ con”.
Kể từ đó, Bồ công anh được đặc quyền nở sớm và có thể sống khắp nơi từ bờ tường, cánh đồng, cạnh túp lều… với sức sống bền bỉ, hạnh phúc.Cha mặt trời và mẹ mặt trăng có rất nhiều con. Đó là những vì sao xinh xinh mà chúng ta thường thấy trên bầu trời đêm. Khi chúng lớn, mẹ mặt trăng tặng mỗi đứa một ngọn đèn để cùng mẹ làm nhiệm vụ thắp sáng bầu trời đêm.
Một vài ngôi sao nhỏ cảm thấy công việc này thật chán,đặc biệt là vào mùa đông khi vạn vật chìm trong giấc ngủ say và ấm áp, chỉ còn những vì sao đứng lẻ loi giữa vũ trụ bao la. Một buổi tối mùa đông, chúng từ chối làm việc. Chúng rủ nhau chơi trò cút bắt mặc cho mẹ Mặt trăng kêu gào khản cổ. Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua. Những ngôi sao bị cơn gió cuốn bay xuống mặt đất. Bầu trời tối đen. Những ngôi sao nhỏ run lên vì sợ.
Trời sáng dần. Những ngôi sao vội vàng gọi cha Mặt trời giúp chúng quay lại bầu trời. Nhưng cha bảo: những ai đã rời khỏi bầu trời thì không thể nào quay lại được nữa. Đêm nào các ngôi sao nhỏ cũng khóc. Mẹ Mặt trăng cũng khóc vì nhớ các con. Mỗi đêm, từ trên trời cao mẹ cất tiếng hát ru:"Twinkle,Twinkle Little star, How I wonder where you are?"
Đông qua, xuân đến. Một sáng tháng 4, cha mặt trời nhìn thấy những đứa con tội nghiệp đang co ro bên vệ đường. Thương tình, ông biến chúng thành những bông hoa màu trắng và tặng chúng mỗi đứa một cây đèn giống như chúng từng mang lúc còn ở trên trời. Và đó chính là hoa BỒ CÔNG ANH.
Mình còn tìm được sự tích về chuyện tình hoa bồ công anh rất cảm động nũa......
Bồ công anh - loài hoa mỏng manh, yếu đuối, chỉ cần một cơn gió thoáng qua có thể thổi phăng những cánh hoa bồ công anh đi thật xa. Tôi yêu màu trắng, nên bồ công anh đã hớp hồn tôi ngay khi lần đầu nhìn thấy.
Và tôi bắt đầu yêu bồ công anh hơn khi được biết qua câu chuyện truyền thuyết về loài hoa mang cái tên rất đỗi con gái. Chuyện kể ngày xưa ấy trên mảnh đất bình yên có một loài cây có những bông hoa vàng rực, những chiếc lá dài xanh thẫm với những chiếc răng cưa nhọn như những chiếc răng nanh của sư tử. Chính vì hình dáng như thế mà người ta còn gọi loài cây ấy là Răng sư tử, ngoài cái tên Bồ công anh đầy chất tiểu thư. Khi mùa hạ đến, những bông hoa trút bỏ những chiếc trâm cài đầu vàng óng, chiếc áo ruộm nắng được thay bằng chiếc áo choàng bông nhẹ, trắng muốt và mịn như những chiếc lông ngỗng. Bồ công anh vươn cao đầy kiêu hãnh. Đất bình yên, và Đất lặng lẽ ở bên bồ công anh, ra sức chăm sóc cho bồ công anh ngày một xinh đẹp, và mạnh khỏe, khôn lớn. Tình yêu của Đất âm thầm, bền bỉ theo tháng ngày, và chưa bao giờ Đất thổ lộ. Bồ công anh vô tư khoe sắc, vô tư cười đùa và không hay biết có một người luôn ở bên mình bấy lâu nay, luôn dành cho mình một tình cảm sâu sắc và sự quan tâm chân thành.
Gió – người vẫn vẫn thường ghé thăm Đất mỗi ngày là tuýp người ồn ào, mạnh mẽ, cuồng nhiệt và sôi nổi. Gió kiêu hãnh, Gió lạnh lùng và Gió vô tâm. Gió lướt đi ngang qua cánh đồng, vạt cỏ khiến biết bao loài cây phải hướng mắt nhìn theo. Gió ập đến và vẻ phong lưu, bất cần của Gió ngay lập tức hấp dẫn, cuốn hút bồ công anh. Và rồi chuyện gì đến cũng phải đến, một ngày kia Đất phát hiện Bồ công anh và Gió yêu nhau. Trái tim Đất đau đớn, chàng cảm thấy như có ngàn mũi kim đâm xuyên qua tim. Nhưng Đất vẫn im lặng, chàng không làm gì để dành lấy tình yêu ấy cho mình. Đất chỉ cảm thấy đau khổ và bất lực vì không khuyên được Bồ công anh. Bởi Đất biết bồ công anh đến với Gió sẽ không có kết thúc đẹp, và người đau khổ, thiệt thòi không ai khác chính là bồ công anh.
Đó là lần đầu tiên Đất tát Bồ công anh. Một cái tát bỏng rát mà bồ công anh mãi không bao giờ quên. ‘Cậu ấy là Gió, em có thể đi theo hoài làm sao được? Em sẽ không vui mãi được đâu?’ ‘Cuộc đời của em, không liên quan gì đến anh’. Bốp… Một cái tát làm bồ công anh đau và làm trái tim Đất đau đớn hơn rất nhiều. Dẫu Đất có ngăn cản, khuyên lơn thì Bồ công anh vẫn đi theo Gió. ‘Em là bồ công anh, anh là Gió. Em sẽ đi theo anh đến cuối phương trời’ ‘Bồ công anh ơi, em phải hứa… là sẽ không bao giờ trách hờn anh. Nếu em hứa như thế, anh mới đưa em đi cùng’.
Tình yêu mù quáng đã làm lu mờ lý trí bồ công anh, nàng gật đầu không cần suy nghĩ. Và Gió đưa bồ công anh theo cùng hành trình ngao du của mình. Hạnh phúc tràn ngập trong trái tim bồ công anh, nàng yêu Gió bằng một tình yêu trong sáng và ngây thơ. Nhưng hạnh phúc ấy mỏng manh và dễ vỡ như pha lê. Gió vốn dĩ phong lưu, đa tình, và chàng không bao giờ biết đến điểm dừng, nên một ngày nọ bồ công anh thức dậy đã không thấy Gió nơi đâu. Bồ công anh bắt đầu cảm thấy chơi vơi. Và không biết tự khi nào, làm cách nào bồ công anh đã trở về chốn cũ.
Là những chiều hoàng hôn, Bồ công anh ngồi nhìn về phía xa xăm, như chờ như đợi. Gió vẫn đi qua nơi ấy, nhưng Gió không bao giờ dừng lại. Gió muôn đời vẫn là Gió. Bất chợt đến và bất chợt đi. Chiều buông nắng, hoàng hôn khuất nơi góc trời, Đất nhẹ nhàng đến bên Bồ công anh. ‘Em khóc đi’. Câu nói rất đỗi giản dị, và chàng cho bồ công anh mượn đôi vai mềm, mạnh mẽ. Nhưng bồ công anh không khóc. Nước mắt dường như đã cạn khô. Bồ công anh cảm thấy mình như chơi vơi, vô định. Và đâu đó thoáng qua tai nàng là những lời thì thầm của Đất: ‘Hãy nghe thật kỹ em nhé, vì anh sẽ không có can đảm để lặp lại đâu. Anh âm thầm như một dòng nước sâu. Cuộc đời anh chỉ có hai lần bùng nổ mãnh liệt. Một là lúc anh tát em trước cửa quán café Sương mù ngày đó. Hai là bây giờ, khi anh sắp sửa nói với em rằng: Bồ công anh bé nhỏ của anh ơi, hãy ở lại với anh nhé. Anh hứa sẽ là mảnh đất hiền cho mùa em tươi tốt’.
Lời của Đất nhẹ nhàng, thắm đẫm tình cảm đã làm run rẩy trái tim bé nhỏ của bồ công anh. Từ sau ngày hôm đó, mỗi sáng bồ công anh thức giấc là một ngày mới an lành và hạnh phúc. Ngoài kia – trên khu vườn – nơi trước đây nàng từng hẹn hò với Gió, nàng thấy Đất đang nâng niu, chăm sóc những luống cây bé xíu mà bồ công anh rất yêu thích. Hình ảnh ấy khiến con tim bồ công anh vỡ òa vì hạnh phúc. Nàng bất chợt mỉm cười một mình – nụ cười chứa chan hạnh phúc. Hạnh phúc nào có xa xôi, thế mà nàng đã mãi miết đi tìm. Hạnh phúc là chính đây, là mỗi ngày được nhìn thấy Đất, được nũng nịu trong vòng tay nồng ấm của Đất.
Câu chuyện của Đất, Gió và bồ công anh cũng là câu chuyện của chính những con người vẫn hàng ngày xuôi ngược trên mọi nẻo đường để tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình. Người ta thường ít khi nhận ra hạnh phúc trong tầm tay mình đang sở hữu. Người ta vẫn nghĩ hạnh phúc là thứ gì đó thiêng liêng, lung linh huyền ảo, và mãi miết đi tìm. Anh đi tìm em. Em đi tìm anh. Ta tìm nhau trong biển trời mênh mông.
Hành trình đi tìm hạnh phúc không phải lúc nào cũng có kết thúc tốt đẹp. Có những người mãi đi tìm hạnh phúc mãi tận nơi xa, và lãng quên mất mình có một hạnh phúc ngay bên cạnh. Để rồi một lúc nào đó, người ta chợt nhận ra, cái thứ mình mãi đi tìm chỉ là hạnh phúc bóng mây. Hạnh phúc đích thực là điều xuất phát từ con tim, đến với ta một cách ngẫu nhiên, và luôn âm thầm bên ta những lúc buồn vui. Đừng mãi nhìn về phía trước, hãy dừng lại một lát trên con đường, bạn sẽ thấy hạnh phúc là những điều cực kỳ đơn giản vẫn thường song hành cùng chúng ta.
Không mấy ai tìm được hạnh phúc đích thực của đời mình. Có những thứ ta tưởng là hạnh phúc, nhưng thực ra đó chỉ là ảo giác. Hành trình tìm kiếm hạnh phúc sẽ không bao giờ ngơi nghỉ cho đến khi ta thực sự tìm được bến đỗ bình yên.