Dịch những truyện ngắn dành cho thiếu nhi của L.N. Tolstoy

Hồng Nhung

Quản lý cấp 2
Thành viên BQT
Супер-Модератор
hình như bạn @Hồng Nhung nhầm một tý thì phải!
... дай я воды солью немного.
Theo tớ câu này phải dịch là : để con đổ bớt một ít nước đi.(đt Лить-слить)
....а если сольёшь, надо будет идти в другой раз. còn nếu giờ mà đổ bớt ,thì lại phải đi thêm lần nữa
Ahm, cháu hiểu rồi. Cháu cảm ơn chú! Để cháu chỉnh sửa luôn dưới này.
"ĐỨA CON GÁI LƯỜI BIẾNG

Bà mẹ cùng đứa con gái của mình kéo được gàu nước từ dưới giếng lên và họ muốn xách nó về nhà. Đứa con gái nói:

- Xách thế này thì nặng lắm mẹ ơi, để con đổ bớt một ít nước đi.

Bà mẹ đáp lại:

- Con ở nhà cũng uống nước mà. Nếu con bây giờ con lại đổ bớt nước đi, thì chúng ta sẽ phải đi thêm lần nữa đấy.

Đứa con gái trả lời:

- Con sẽ chẳng uống ở nhà đâu, ở đây con tha hồ uống nước suốt cả ngày."

Thế này ổn chưa chú?
 

Hồng Nhung

Quản lý cấp 2
Thành viên BQT
Супер-Модератор
“Филипок бросился бежать, собаки за ним” и “Вышел мужик, отогнал собак...” – значит, собаки тут две (Жучка и Волчок).

@masha90, theo góp ý của cậu, tớ sửa lại như này ổn chưa nhỉ?

"PHI-LIP BÉ NHỎ

Trong làng nọ có 1 cậu bé được mọi người gọi là Phi-lip bé nhỏ.

Một ngaỳ nọ tất cả lũ trẻ được đến trường. Phi-lip đội mũ và cũng muốn đi cùng chúng. Nhưng mẹ chú ngăn lại:

- Con định đi đâu đó, Phi-lip?

- Con đến trường.

- Con còn nhỏ mà, chưa tới đó được đâu, - và thế là mẹ giữ chú trong nhà.

Lũ trẻ đều đã tới trường. Bố cậu vào rừng từ sáng, còn mẹ cậu đi làm thuê. Một mình Phi-lip ở nhà với người bà đang nằm thiu thiu ngủ trên bếp sưởi. Cậu bé bắt đầu cảm thấy thật tẻ nhạt và quyết định kiếm chiếc mũ ấm. Không tìm thấy chiếc của mình, cậu đội chiếc mũ cũ kỹ của bố, rồi đi tới trường.

Ngôi trường nằm sau ngôi làng bên cạnh nhà thờ. Khi Phi-lip đi qua khu xóm nhà mình, không có con chó nào động tới cậu, bởi vì chúng và cậu quen nhau. Nhưng ngay khi bước sang khu xóm bên, ngay lập tức con Giuch-ka xông ra, rồi tới con Val-chok to hơn cũng chạy theo. Phi-lip chạy thục mạng, còn mấy con chó cứ bám phía sau. Phi-lip bắt đầu kêu gào, cuống chân và ngã nhào.

Một người đàn ông chạy ra, đuổi con chó đi và nói:

- Này, thằng cu kia, mày chạy đi đâu mà một mình thế?

Phi-lip không nói gì, kéo lại vạt vào và tiếp tục chạy hết sức.

Cậu chạy đến gần trường. Trên bậc thềm chẳng có một ai, còn phía bên trong, cậu nghe thấy tiếng trẻ con hò hét. Một nỗi sợ hãi thoáng ra đầu Phi-lip: “Không biết thầy giáo có đuổi mình về không nhỉ?”. Và cậu bắt đầu suy nghĩ cần phải làm gì. Quay về thì thể nào cũng bị mấy con chó to hỏi thăm, còn vào trường thì sợ thầy lắm.

Có tiếng bà lão xách nước ngang qua trường vọng vào:

- Các bạn vào học hết rồi, cháu bé, sao còn đứng đó?

Phi-lip mạnh dạn bước vào trường. Đứng ở phòng ngoài cậu cởi chiếc áo khoác và mở cửa. Trong trường biết bao là trẻ con. Chúng hò hét đủ kiểu, còn đi lại ở giữa là ông giáo quàng chiếc khăn màu đỏ.

- Em kia làm gì đấy? – thầy giáo nói vọng về phía Philip.

Phi-lip ôm chiếc mũ trong tay và không nói gì.

- Em là ai?

Phi-lip vẫn im lặng.

- Cậu không bị câm chứ?

Phi-lip sợ quá, không thể cất lời.

- Thế thì cậu về nhà đi, nếu cậu không muốn nói gì.

Giá mà Phi-lip có thể nói được gì đó thì cậu sung sướng lắm, nhưng họng cậu bị cứng lại vì sợ hãi. Cậu nhìn thầy giáo rồi bật khóc. Lúc này thầy giáo thấy thương cậu bé. Ông xoa đầu cậu và hỏi lũ trẻ có biết cậu bé này không.

- Đó là Phi-lip bé nhỏ, em của Kos-chiu-shka. Nó đòi đi học, nhưng mẹ nó không cho, và thế là nó lẻn tới trường đấy ạ.

- Ừm, cậu vào ngồi cùng anh mình đi, còn thầy sẽ xin mẹ cậu cho cậu tới trường.

Thầy bắt đầu chỉ cho Phi-lip bé nhỏ những con chữ, còn Phi-lip đã thuộc chúng và còn biết đọc một ít nữa.

- Thế em thử đánh vần tên của mình xem nào.

Phi-li-pok nói:

- Khờ-i-khi, lờ-i-li, pờ-ok-pok.

Lũ trẻ cười ồ lên.

- Được đấy, - thầy giáo nhận xét. Ai dạy em đọc vậy?

Phi-lip bé nhỏ khoái chí nói:

- Anh Kos-chiu-shka ạ. Em rất lanh lợi và em đã hiểu ngay lập tức. Em đúng là thông minh, thầy nhỉ?

Thầy giáo cười to và nói:

- Trò chớ vội khoe khoang, hãy học thêm nữa đi nhé.

Kể từ đó Phi-li-pok được cùng với lũ trẻ tới trường học."
 

Hồng Nhung

Quản lý cấp 2
Thành viên BQT
Супер-Модератор
CÂU CHUYỆN 5: КОСТОЧКА
КОСТОЧКА

Купила мать слив и хотела их дать детям после обеда.

Они лежали на тарелке. Ваня никогда не ел слив и всё нюхал их. И очень они ему нравились. Очень хотелось съесть. Он всё ходил мимо слив. Когда никого не было в горнице, он не удержался, схватил одну сливу и съел.

Перед обедом мать сочла сливы и видит, одной нет. Она сказала отцу.

За обедом отец и говорит:

– А что, дети, не съел ли кто‑нибудь одну сливу?

Все сказали:

– Нет.

Ваня покраснел, как рак, и сказал тоже:

– Нет, я не ел.

Тогда отец сказал:

– Что съел кто‑нибудь из вас, это нехорошо; но не в том беда. Беда в том, что в сливах есть косточки, и если кто не умеет их есть и проглотит косточку, то через день умрёт. Я этого боюсь.

Ваня побледнел и сказал:

– Нет, я косточку бросил за окошко.

И все засмеялись, а Ваня заплакал.
CÁI HỘT MẬN

Mẹ mua một ít mận và muốn để dành đến sau bữa trưa mới mang ra cho các con ăn.

Những quả mận nằm trên đĩa. Va-nhia chưa bao giờ được ăn chúng và cứ hít hà mãi. Cậu bé thích lắm. Rất thèm được ăn. Cậu đi đi lại lại quanh những quả mận. Khi lúc phòng không có người, cậu chịu không nổi và nhúp lấy một quả.

Trước bữa trưa mẹ đếm lại số mận trong đĩa và thấy thiếu mất một quả. Mẹ liền nói điều đó với bố.

Sau bữa trưa, ông bố hỏi lũ trẻ:

- Các con, có đứa nào đã ăn mất một quả mận không?

Tất cả trả lời:

- Không ạ.

Mặt Va-nhia đỏ ửng lên và nói:

- Con cũng không ăn ạ.

Ông bố lại tiếp tục:

- Bất kỳ ai trong mấy đứa mà ăn thì đều không ngoan cả, nhưng điều đó cũng không quá tồi tệ. Điều tồi tệ chính là trong những quả mận đều có hột, nếu ai không biết ăn chúng và nốt cả hột vào, thì sẽ chết ngay ngày hôm sau. Và bố rất sợ điều này.

Va-nhia tái mặt và vội nói:

- Không, con đã vứt hạt ra ngoài cửa sổ rồi.

Thế là tất cả cùng phá lên cười, còn Va-nhia thì bật khóc.
[TBODY] [/TBODY]
 

Hồng Nhung

Quản lý cấp 2
Thành viên BQT
Супер-Модератор
CÂU CHUYỆN 6: СОБАКА ЯКОВА

СОБАКА ЯКОВА

У одного караульщика была жена и двое детей – мальчик и девочка. Мальчику было семь лет, а девочке было пять лет. У них была лохматая собака с белой мордой и большими глазами.

Один раз караульщик пошёл в лес и велел жене не пускать детей из дома, потому что волки всю ночь ходили около дома и бросались на собаку.

Жена сказала:

– Дети, не ходите в лес, – а сама села работать.

Когда мать села работать, мальчик сказал своей сестре:

– Пойдём в лес, я вчера видел яблоню, и на ней поспели яблоки.

Девочка сказала:

– Пойдём.

И они побежали в лес.

Когда мать кончила работать, она позвала детей, но их не было. Она вышла на крыльцо и стала кликать их. Детей не было.

Муж пришёл домой и спросил:

– Где дети?

Жена сказала, что она не знает.

Тогда караульщик побежал искать детей.

Вдруг он услыхал, что визжит собака. Он побежал туда и увидал, что дети сидят под кустом и плачут, а волк сцепился с собакой и грызёт её. Караульщик схватил топор и убил волка. Потом взял детей на руки и побежал с ними домой.

Когда они пришли домой, мать заперла дверь, и они сели обедать.

Вдруг они услыхали, что собака визжит у двери. Они вышли на двор и хотели впустить собаку в дом, но собака была вся в крови и не могла ходить.

Дети принесли ей воды и хлеба. Но она не хотела ни пить, ни есть и только лизала им руки. Потом она легла на бок и перестала визжать. Дети думали, что собака заснула; а она умерла.
CHÚ CHÓ YA-KO-VA

Trong gia đình anh bảo vệ nọ có vợ và 2 người con – một trai, một gái. Cậu con trai 7 tuổi, còn cô con gái nhỏ mới lên 5. Họ nuôi 1 chú chó lông xù có mõm trắng và mắt to, tên là Ya-ko-va.

Một lần người bảo vệ chuẩn bị vào rừng và anh yêu cầu vợ không cho lũ trẻ ra khỏi nhà, bởi vì suốt cả đêm lũ sói quanh quẩn gần nhà và còn tấn công con chó.

Người vợ dặn dò các con:

- Các con, 2 đứa không được vào rừng đấy, - rồi cô cũng bắt tay vào công việc (ngồi xuống làm việc).

Khi mẹ của mình đã làm việc, cậu anh nói với cô em gái:

- Chúng mình vào rừng đi, hôm qua anh thấy một cây táo có rất nhiều quả chín.

Cô bé đồng ý:

- Đi đi.

Và thế là chúng cùng nhau chạy vào rừng.

Khi người mẹ xong việc, cô gọi lũ trẻ, nhưng không thấy chúng đâu. Cô đi ra ngoài hiên và bắt đầu gọi to hơn. Lũ trẻ cũng không chơi ở đó.

Người chồng về tới nhà và hỏi:

- Lũ trẻ đâu rồi?

Người vợ nói cô không biết. Thế là người chồng vội vã chạy đi tìm các con. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng con chó nhà mình kêu ăng ẳng, liền chạy về phía có tiếng kêu và nhìn thấy lũ trẻ đang ngồi dưới bụi cây khóc, còn con sói vật nhau với con chó và ngoạm vào người nó. Người bảo vệ vớ lấy cái rìu và đánh chết con sói. Sau đó bế lũ trẻ chạy về nhà.

Khi họ về tới nhà, người mẹ khoá cửa lại và họ ngồi vào bàn ăn cơm.

Bỗng nhiên họ nghe thấy tiếng con chó ăng ẳng ngoài cửa. Họ ra ngoài sân và muốn cho nó vào trong nhà, nhưng cả người con chó tội nghiệp đầy máu và không thể lết nổi.

Lũ trẻ mang nước và chút bánh mì cho con chó, nhưng nó không muốn uống, cũng chẳng muốn ăn, chỉ liếm liếm tay lũ trẻ. Sau đó nó nằm nghiêng người và ngừng kêu. Lũ trẻ nghĩ rằng con chó đang thiếp đi, nhưng thực ra nó đã chết
[TBODY] [/TBODY]
 

Hồng Nhung

Quản lý cấp 2
Thành viên BQT
Супер-Модератор
CÂU CHUYỆN 7: КОТЁНОК

КОТЁНОК

Были брат и сестра – Вася и Катя; и у них была кошка. Весной кошка пропала. Дети искали её везде, но не могли найти. Один раз они играли подле амбара и услыхали – над головой что‑то мяучит тонкими голосами. Вася влез по лестнице под крышу амбара. А Катя стояла внизу и всё спрашивала:

– Нашёл? Нашёл?

Но Вася не отвечал ей. Наконец Вася закричал ей:

– Нашёл! Наша кошка… И у неё котята; такие чудесные; иди сюда скорее. Наконец Вася закричал ей:

– Нашёл! Наша кошка… И у неё котята; такие чудесные; иди сюда скорее.

Катя побежала домой, достала молока и принесла кошке.

Котят было пять. Когда они выросли немножко и стали вылезать из‑под угла, где вывелись, дети выбрали себе одного котёнка, серого с белыми лапками, и принесли в дом. Мать раздала всех остальных котят, а этого оставила детям. Дети кормили его, играли с ним и клали с собой спать.

Один раз дети пошли играть на дорогу и взяли с собой котёнка.

Ветер шевелил солому по дороге, а котёнок играл с соломой, и дети радовались на него. Потом они нашли подле дороги щавель, пошли собирать его и забыли про котёнка. Вдруг они услыхали, что кто‑то громко кричит: «Назад, назад!» – и увидали, что скачет охотник, а впереди его две собаки увидали котёнка и хотят схватить его. А котёнок, глупый, вместо того, чтобы бежать, присел к земле, сгорбил спину и смотрит на собак.

Катя испугалась собак, закричала и побежала прочь от них. А Вася что было духу пустился к котёнку и в одно время с собаками подбежал к нему. Собаки хотели схватить котёнка, но Вася упал животом на котёнка и закрыл его от собак.

Охотник подскакал и отогнал собак; а Вася принёс домой котёнка и уж больше не брал его с собой в поле.
CHÚ MÈO CON

2 anh em Va-sia và Ka-chia có nuôi 1 con mèo cái. Vào một ngày mùa xuân nọ con mèo bỗng mất tích. Lũ trẻ tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy nó đâu. Một lần chúng đang chơi gần nhà kho thì nghe thấy tiếng meo meo khe khẽ trên đầu. Va-sia leo cầu thang lên gác mái của nhà kho coi thử, còn Ka-chia đứng dưới hỏi vọng lên:

- Anh tìm thấy chưa? Tìm thấy chưa?

Nhưng không thấy tiếng Va-sia đáp lại. Cuối cùng cậu hét to:

- Thấy rồi. Chính là con mèo của chúng ta... và cả lũ con của nó nữa. Thật là kỳ diệu. Ka-chia, lên đây nhanh lên.

Ka-chia chạy vội về nhà, lấy sữa và mang đến cho mèo mẹ.

Có tất cả 5 chú mèo con. Chúng bắt đầu bò ra khỏi ổ mà lúc trước chúng được đặt vào, khi đã lớn hơn một chút. Lũ trẻ giữ lại cho mình một chú mèo con lông xám, chân trắng mang về nhà, còn những chú mèo còn lại được mẹ chúng mang đi cho. Lũ trẻ tự cho mèo con ăn, rồi cho chú chơi cùng và ngủ cùng.

Một lần chúng ra ngoài đường chơi và dắt mèo con theo mình. Chú mèo con đùa nghịch thích thú với đống rơm ven đường đang đung đưa trong gió, làm lũ trẻ cũng thích thú lây. Bỗng chúng tìm thấy ở vệ đường cây chút chít, liền quay đi hái mà quên mất chú mèo. Đột nhiên, chúng nghe thấy ai đó hét to: “lùi lại, lùi lại!” – 1 bác thợ săn đang lao lên, còn phía trước ông là 2 con chó đã phát hiện ra con mèo và nhăm nhe tóm nó. Còn mèo con ngốc nghếch, chẳng những chẳng bỏ chạy, mà còn ngồi xuống, khom lưng và nhìn những con chó.

Ka-chia sợ mấy con chó đó, cô bé kêu lên rồi bỏ chạy. Còn Va-sia lấy hết sức chạy về phía chú mèo và cũng lúc đó mấy con chó cũng phi tới. Lũ chó muốn bắt lấy mèo con, nhưng Va-sia đã kịp lấy bụng mình che nó khỏi những con chó.

Bác thợ săn chạy đến và đuổi lũ chó đi, còn Va-sia mang mèo con về nhà và không bao giờ mang nó ra ngoài đồng chơi cùng nữa.
[TBODY] [/TBODY]
 

Hồng Nhung

Quản lý cấp 2
Thành viên BQT
Супер-Модератор
CÂU CHUYỆN 8: КАК ТЁТУШКА РАССКАЗЫВАЛА О ТОМ, КАК ОНА ВЫУЧИЛАСЬ ШИТЬ
Chú @Phan Huy Chung@masha90 xem giúp cháu/mình cách xưng hô trong bài này với. Cháu / mình hơi phân vân chút ạ.
КАК ТЁТУШКА РАССКАЗЫВАЛА О ТОМ, КАК ОНА ВЫУЧИЛАСЬ ШИТЬ


Когда мне было шесть лет, я просила мать дать мне шить.

Она сказала:

– Ты ещё мала, ты только пальцы наколешь.

А я всё приставала. Мать достала из сундука красный лоскут и дала мне; потом вдела в иголку красную нитку и показала мне, как держать. Я стала шить, но не могла делать ровных стежков: один стежок выходил большой, а другой попадал на самый край и прорывался насквозь. Потом я уколола палец и хотела не заплакать, да мать спросила меня:

– Что ты?

Я не удержалась и заплакала. Тогда мать велела мне идти играть.

Когда я легла спать, мне всё мерещились стежки; я всё думала о том, как бы мне скорее выучиться шить, и мне казалось так трудно, что я никогда не выучусь.

А теперь я выросла большая и не помню, как выучилась шить; и когда я учу шить свою девочку, удивляюсь, как она не может держать иголку.
DÌ ĐÃ HỌC KHÂU VÁ NHƯ THẾ NÀO?


Khi dì lên 6, dì đã nài nỉ bà ngoại cho dì cầm kim khâu thứ gì đó.

Bà ngoại bảo:

- Bé con, khâu vá được gì cơ chứ, con sẽ chỉ đâm kim vào tay thôi.

Nhưng dì vẫn cứ nhì nhèo bên cạnh bà. Bà lôi ra từ trong hòm 1 mảnh vải đỏ đưa cho dì. Đầu tiên, bà luồn một sợi chỉ màu đỏ vào lỗ cây kim, rồi sau đó chỉ cho dì cách giữ nó. Dì bắt tay vào khâu, nhưng không sao làm cho các đường khâu được đều: đường thì quá rộng, đường thì bé xíu. Mũi khâu sau dính mũi khâu trước. Đột nhiên, dì chọc kim vào trúng ngón tay. Dì muốn không khóc, nhưng bà lại hỏi:

- Con thấy chứ?

Không nhịn nổi, dì khóc oà lên, còn bà đuổi dì ra ngoài chơi.

Đến khi dì leo lên giường, những đường khâu vẫn bay lơ lửng trong đầu dì; Lúc đó dì chỉ có thể học khâu thật nhanh. Dì đã nghĩ việc đó khó tới mức dì sẽ chẳng bao giờ khâu thành thạo cả.

Nhưng bây giờ dì đã lớn, dì chẳng còn nhớ dì học được bằng cách nào, và khi đứa con gái bé nhỏ của dì tập tành khâu vá, dì cũng ngạc nhiên, không hiểu sao nó lại không giữ nỗi cái kim.
[TBODY] [/TBODY]
 

masha90

Quản lý cấp 1
Модератор
Наш Друг
@Hồng Nhung


Về bài “КОТЁНОК”:

1) “Lũ trẻ giữ lại cho mình một chú mèo con lông xám, chân trắng mang về nhà, còn những chú mèo còn lại được mẹ chúng mang đi cho”. Tất nhiên “chúng” ở đây là 2 đứa trẻ chứ không phải là lũ mèo con. Để tránh hiểu nhầm thì nên ngắt câu đúng như nguyên bản.

2) Ветер шевелил солому по дороге = Gió thổi làm cọng rơm trên mặt đường động đậy (vì mèo con đùa với cọng rơm trên đường nên mới gặp phải 2 con chó của bác thợ săn).

Về bài “КАК ТЁТУШКА РАССКАЗЫВАЛА О ТОМ, КАК ОНА ВЫУЧИЛАСЬ ШИТЬ”:

1) Bạn chưa thật tập trung trong khi dịch nên mới dịch “шесть” thành 8 (tuổi).

2) Người Việt không nói “khâu tốt” mà nói “khâu thành thạo”.

3) Cách xưng hô như đã dịch được quá đi chứ, có gì đâu mà phân vân.
 

Hồng Nhung

Quản lý cấp 2
Thành viên BQT
Супер-Модератор
@Hồng Nhung


Về bài “КОТЁНОК”:

1) “Lũ trẻ giữ lại cho mình một chú mèo con lông xám, chân trắng mang về nhà, còn những chú mèo còn lại được mẹ chúng mang đi cho”. Tất nhiên “chúng” ở đây là 2 đứa trẻ chứ không phải là lũ mèo con. Để tránh hiểu nhầm thì nên ngắt câu đúng như nguyên bản.

2) Ветер шевелил солому по дороге = Gió thổi làm cọng rơm trên mặt đường động đậy (vì mèo con đùa với cọng rơm trên đường nên mới gặp phải 2 con chó của bác thợ săn).

1. Thế tớ thay đổi trật tự thành: "Bà mẹ mang lũ mèo con đi cho, chỉ để lại cho 2 đứa trẻ một con mà chúng thích nhất - đó là 1 chú mèo lông xám có chân trắng muốt." thì có ổn hơn không nhỉ?

2. солома chỉ đơn thuần là rơm, cọng rơm thôi à? Mình vừa dịch đống rơm vừa nghĩ đống rơm thì động đậy kiểu gì. Tưởng tượng có nhiều rơm được rải trên đường, nhưng không nghĩ ra từ gì. Nói như cậu dịch thì tờ chưa nghĩ ra nói câu sau sao cho tự nhiên. Nói thế này: "Chú mèo con chơi đùa với những cọng rơm trên mặt đường đang đung đưa theo gió." Hoặc: "Một cơn gió thoảng qua làm những cọng rơm trên đường động đậy (đung đưa) khiến mèo con thích thú chơi đùa với chúng. Lũ trẻ ngắm chú chơi mà cũng thấy vui vui." Có màu mè quá không nhỉ?

@Hồng Nhung

Về bài “КАК ТЁТУШКА РАССКАЗЫВАЛА О ТОМ, КАК ОНА ВЫУЧИЛАСЬ ШИТЬ”:

1) Bạn chưa thật tập trung trong khi dịch nên mới dịch “шесть” thành 8 (tuổi).

2) Người Việt không nói “khâu tốt” mà nói “khâu thành thạo”.

3) Cách xưng hô như đã dịch được quá đi chứ, có gì đâu mà phân vân.

Tớ xin tiếp thu. Cần tập trung và chú ý hơn mới được. Đôi khi chẳng hiểu nổi tại sao mình lại nhìn gà hoá cuốc như vậy.
Cảm ơn cậu nhé!
 

masha90

Quản lý cấp 1
Модератор
Наш Друг
1. Thế tớ thay đổi trật tự thành: "Bà mẹ mang lũ mèo con đi cho, chỉ để lại cho 2 đứa trẻ một con mà chúng thích nhất - đó là 1 chú mèo lông xám có chân trắng muốt." thì có ổn hơn không nhỉ?

2. солома chỉ đơn thuần là rơm, cọng rơm thôi à? Mình vừa dịch đống rơm vừa nghĩ đống rơm thì động đậy kiểu gì. Tưởng tượng có nhiều rơm được rải trên đường, nhưng không nghĩ ra từ gì. Nói như cậu dịch thì tờ chưa nghĩ ra nói câu sau sao cho tự nhiên. Nói thế này: "Chú mèo con chơi đùa với những cọng rơm trên mặt đường đang đung đưa theo gió." Hoặc: "Một cơn gió thoảng qua làm những cọng rơm trên đường động đậy (đung đưa) khiến mèo con thích thú chơi đùa với chúng. Lũ trẻ ngắm chú chơi mà cũng thấy vui vui." Có màu mè quá không nhỉ?



Tớ xin tiếp thu. Cần tập trung và chú ý hơn mới được. Đôi khi chẳng hiểu nổi tại sao mình lại nhìn gà hoá cuốc như vậy.
Cảm ơn cậu nhé!

1) Tất nhiên là ổn hơn, nhưng câu hỏi của cậu hơi buồn cười vì cậu là người Việt chứ có phải…Tây đâu mà đi hỏi thế!

2) Chính xác thì cолома = rơm, cоломинка = cọng rơm, cтог соломы = đống rơm (được xếp cẩn thận để bảo quản lâu dài, còn gọi là “cây rơm”). Từ “cолома” là “rơm” chung chung, có thể là cọng rơm, mà cũng có thể là một đống rơm vứt bừa bãi. Nếu như trong nguyên bản tác giả dùng từ “cоломинка” thì chẳng có gì để lăn tăn, chính xác là “cọng rơm” rồi, nhưng ở đây tác giả dùng từ “cолома” nên phải nghĩ một tẹo. Ở Nga người ta phơi rơm trên đồng chứ không phơi trên đường như ở ta, vậy thì đây chỉ có thể là rơm bị rơi trong khi vận chuyển. Tức là ít thôi, một vài cọng thôi, không thể là đống rơm được. Có thể là có vài cọng bị rơi, nhưng con mèo chỉ vờn 1 (một) cọng thôi, vì thế nên dịch là “cọng rơm” (ta không quan tâm đến những cọng khác [có thể có] mà con mèo không…quan tâm). Thêm nữa: không thể dùng từ “đung đưa” ở đây được vì “đung đưa” chỉ có thể dùng cho những thứ đang treo và dao động qua-lại, còn cọng rơm nằm trên mặt đất, khi bị gió thổi thì nó động đậy, di chuyển đi một tẹo, có thể lật nghiêng – lật ngửa v.v…, nhưng không thể có dao động qua-lại.

3) Nói thật là tớ không biết “cây chút chít” là cây gì. Về cái từ “щавель” này thì tớ có một kỷ niệm: có lần tớ về nông thôn chơi và dắt một con bé 6 tuổi ra đồng dạo chơi, tớ thấy nó cúi xuống bứt lá cỏ cho vào mồm nhai bèn bảo: “Машенька, нельзя есть траву!” thì nó trả lời: “Это не трава. Это – щавель!”, tớ nhìn kỹ thì thấy cây cỏ này mọc sát mặt đất, có 3-4 lá tròn tròn toả ra các hướng, tớ nếm thử thì thấy có vị chua chua, sau đó về Moskva tra từ điển thì ra “cây chua me”.

4) Điều này tớ đã định nói trong post trước, nhưng rồi…thôi, vì sang tuổi 25 rồi mà vẫn thuộc biên chế binh chủng “phòng không”, tớ đang cố rèn mình dễ tính hơn để thoát khỏi cái binh chủng này. Nhưng cứ lấn cấn trong lòng nên tớ nói nốt: ông thợ săn quát con 2 chó: “Назад!” thì nên dịch là “Quay lại!” sẽ chuẩn hơn là “Lùi lại!”. Ô-tô, xe tăng hoặc người có thể lùi, chứ chó thì tớ chỉ thấy chúng quay đầu chạy ngược lại thôi chứ chưa thấy chúng…cài số lùi bao giờ cả.
 

Hồng Nhung

Quản lý cấp 2
Thành viên BQT
Супер-Модератор
Uhm nhỉ, phải quay lại chứ. Thế mà cậu lại định không nói ra. Lần sau cậu cứ chỉ hết những chỗ cậu thấy bất thường cho tớ nhé. Người Việt ko hiểu tiếng Việt là chuyện thường, nhưng thế này thì mới hiểu hơn này.

Cậu ko phải lo bị giữ chân ở binh chủng đó đâu, nếu ở đấy buồn quá, thì ko khi chờ đc cho ra quân thì cho tớ 1 suất vào làm bạn với cậu trong binh chủng đó.:30.jpg:
 
Top