CÂU CHUYỆN 22: ДЕРЕВЬЯ ДЫШАТ
[TBODY]
[/TBODY]
ДЕРЕВЬЯ ДЫШАТ Ребёнок был болен. Он бился, метался, потом затих. Мать думала, что он заснул; посмотрела – а он не дышит. Она стала плакать, позвала бабушку и говорит: – Посмотри, у меня ребёночек умер. Бабушка говорит: – Погоди плакать, может быть, он только замер, а не умер. Вот, дай приставим стёклышко к ротику, если отпотеет, значит, дышит и жив. Приставили стёклышко к ротику. Стёклышко отпотело. Ребёнок был жив. Он проснулся и выздоровел. Великим постом была оттепель, да не согнала всего снегу, и опять заморозило, и сделался туман. Рано утром пошёл я по насту в сад. Смотрю – все яблони пёстрые: одни сучки чёрные, а другие точно посыпаны белыми звёздочками. Подошёл я ближе – посмотрел чёрные сучки – все сухие, посмотрел на пёстрые – все живые и все по почкам облипли инеем. Нигде нет инея, только на самых на кончиках почек, на ротиках, там, где раскрываться начали, точно как усы и борода у мужиков обындевеют на морозе. Мёртвые деревья не дышат, а живые деревья дышат так же, как люди. Мы ртами и носами, они – почками | CÂY THỞ NHƯ THẾ NÀO? Cậu bé con bị ốm. Nó hờn, quấy, trở người liên lục, sau một hồi nó lịm dần. Người mẹ nghĩ cậu con trai bé bỏng đã ngủ, nhưng khi nhìn kỹ hơn thì nhận ra cậu bé không thở. Người mẹ đáng thương bật khóc, rên rỉ gọi mẹ của mình: - Mẹ ơi, con trai đáng thương của con chết rồi. Bà lão trấn an cô con gái: - Nín đi nào, có thể nó mới chỉ bị lịm đi thôi, chứ chưa chết. Lấy mảnh kính ra đây, rồi đặt sát miệng thằng bé. Nếu có hơi nước đọng trên kính thì nó còn thở và sống. Họ đặt mẩu kính sát miệng cậu bé. Có đọng hơi nước. Cậu bé vẫn còn sống. Khi tỉnh giấc, cậu bé dần hồi phục. Trời trở ấm đúng dịp tuần đại tray, nhưng cái ấm đó vẫn không đủ làm tuyết tan hết, mà lại còn gió rét, sương mù xuất hiện. Sáng sớm tôi men theo lớp tuyết cứng đi ra vườn. Tất cả cây táo trong vườn đều rực rỡ sắc màu: có những nhánh cây đen xì, có những nhánh chắc chắn được những ngôi sao đêm đậu lại từ đêm trước. Tiến lại gần hơn nữa, tôi ngắm những cành cây đen, chúng đều đã khô, nhìn sang những cây sặc sỡ - tất cả đều sống và trên những chồi non còn đọng sương muối. Không ở đâu có sương muối, ngoài trên những búp chồi, trên những chiếc miệng nhỏ xinh chúm chím sắp mở, nhìn giống y như bộ râu, ria mép của mấy lão mu-gich bị đọng sương khi đi ngoài trời có bão tuyết. Những cái cây đã chết ngừng thở, còn những cây đang sống vẫn tiếp tục thở như con người. Chúng ta thở bằng miệng và mũi, còn cây thở bằng chồi non. |