Tổng hợp Cameron Russell: Vẻ ngoài không phải là tất cả. Hãy tin tôi, tôi là một người mẫu!

Anya

Thành viên thân thiết
Наш Друг

Здравствуйте! Меня зовут Камерон Расселл,и какое-то время работаю моделью.Вообще-то, последние 10 лет.Мне кажется, атмосфера здесьнемножко напряжённая,наверно, из-за этого платья, не нужно мне было его надевать!

К счастью, я захватила с собой смену одежды.Это первое переодевание на TED сцене в истории,а вы — его счастливые свидетели.Если некоторые женщины при виде меня пришли в ужас,вы мне сейчас не говорите, я потом в Твиттере узнаю.(Смех)

Я также отмечу, что я довольно привилегированнаяв том смысле, что я изменила ваше мнение о себевсего за 10 секунд.Такое возможно не для каждого.Эти каблуки такие неудобные...Хорошо, что я не собиралась в них ходить.Самая сложная часть — это надеть свитер через голову,потому что вы все надо мной засмеётесь...Не смейтесь, пожалуйста.Готово.

Зачем же я это сделала?Так неловко получилось.Надеюсь,не так неловко, как на этой фотографии.Внешность значит многое,но внешность также обманчива.Я только что изменила ваше мнение о себе за шесть секунд.Когда делали этот снимок…на самом деле у меня никогда не было молодого человека.Я очень стеснялась, и фотограф сказал,чтобы я изгибала спину и положила рукуна его голову.Кроме хирургии и моментального загара,который мне был нужен для работы пару дней назад,у нас не много средств кардинально изменить свою внешность.Как мы выглядим, как бы обманчиво это ни было,оказывает огромное влияние на нашу жизнь.

Для меня быть бесстрашной означает быть честной.Я нахожусь на этой сцене, потому что я модель.Я нахожусь на этой сцене, потому что я привлекательная женщина с белой кожей,и в нашей индустрии это называется сексапильной внешностью.Я отвечу на те вопросы, которые мне задают,но по-честному.

Первый вопрос: «Как вы стали моделью?»Я всегда отвечаю «меня нашли», но это ничего не означает.В действительности, я стала моделью,потому что я выиграла генетическую лотерею и получила наследство.Что за наследство, скажете вы?В последние несколько веков,мы определяем красоту не только как здоровье и молодость,и симметрию, которой мы биологически запрограммированы восхищаться,но и как рост, худобу,женственность и белую кожу.Это и есть моё наследие,и на этом наследии я зарабатываю.Я знаю, что в зале есть люди,которые скептичны настроены,а может даже есть модницы,которые вспоминают Наоми, Тайру, Джоан Смоллс и Лю Вен.Восхищаюсь вашим знанием моделей, очень впечатляюще.(Смех)Но, к сожалению. я должна вам сообщить, что в 2007 г.один вдохновлённый аспирант Нью-Йоркского университетапересчитал всех моделей на подиуме, всех, кто был нанят,и из 677 моделей, получивших работу,только 27, или меньше 4%, были не белыми.

Следующий вопрос, который мне всегда задают,это «Смогу ли я быть моделью, когда я вырасту?»И я обычно отвечаю: «Я не знаю, я этим не распоряжаюсь».Но на самом деле я хочу спросить у этих девочек: «Зачем?»Знаете? Вы же можете быть кем угодно.Вы можете стать президентом,или изобретателем ещё одного интернета,или ниндзя-поэтом-кардио-хирургом,что было бы потрясающе, потому что вы бы были первым в истории!(Смех)Если даже после этого списка они всё ещё твердят«Нет, нет, Камерон, я хочу быть моделью»,тогда я говорю: «Вперёд!» Потому что я ничем не распоряжаюсь,и вы можете стать главным редактором американского журнала Vogue,или генеральным директором H&M, или ещё одним Стивеном Мейзелом.Утверждать, что вы хотите стать моделью, когда вырастете,сродни утверждению, что вы выиграете суперлото, когда вырастете.Это вне Вашего контроля, и это замечательно,но это не карьера.Я для вас продемонстрирую модельные знания, накопленные мной за 10 лет.В отличие от кардиохирургов,я могу ими поделиться прямо здесь, прямо сейчас.Скажем, фотограф здесь,а лампы там, и клиент говорит:«Камерон, нам нужен снимок, где ты идёшь по улице»,тогда эта нога идёт вперёд, вытянутая, эта рука идёт назад, а эта вперёд,голова повёрнута на три четверти, и так и пошли, взад и вперёд,оглядываясь на своих воображаемых друзей,300, 400, 500 раз. (Смех).И выглядеть это будет примерно так. (Смех).Надеюсь, лучше, чем на этом снимке посередине.Там вообще неизвестно, что произошло.

К сожалению, к тому времени, когда мы заканчиваем университет,пишем резюме и начинаем работать,выбор у нас не такой большой.Так что если вы хотите стать президентом,а в резюме у вас написано «Модель нижнего белья: 10 лет»люди на вас будут странно смотреть.

Следующий вопрос, который мне всегда задают, это «Ретушируются ли все фотографии?»Да, в практически все фотографии вносят правки,но это только маленький компонент всего, что происходит.Этот снимок был моим первым,и я в первый раз надела бикини,и это ещё до половой зрелости.Я знаю, что это личное,но мне на самом деле было мало лет.За несколько месяцев до этого фото я выглядела вот так, вместе с бабушкой.Это я в тот же день, когда снимали это фото.Моя подруга пришла со мной на съёмку.Это я ночевала у подруги за несколько дней до съёмки во французском Vogue.Это я и моя футбольная команда, а это я в журнале V.А это я сейчас.Я надеюсь, вы видите,что эти фотографии на самом деле не мои.Они конструкции группы профессионалов:парикмахеров, косметологов,фотографов, стилистов и всех ассистентов,по предварительной работе и по окончательной,и так фотографии и делаются. Это не я.

Ещё один вопрос, который мне часто задают, это«Получаешь ли ты вещи бесплатно?»И у меня на самом деле слишком много обуви на высоком каблуке,которую я никогда не ношу, разве что сюда.Что я на самом деле получаю бесплатно,и об этом модели говорить не любят, так это в жизни.Я выросла в Кембридже,и однажды я пошла в магазин и забыла кошелёк,а они дали мне платье бесплатно.Когда я была подростком, я однажды каталась на машине со своей подругой.Она водила ужасно и проехала на красный свет.Нас остановили, и мне было достаточно сказать«Извините, пожалуйста»,и полиция нас отпустила.Все эти события — заслуга моей внешности, а не моей личности.В мире есть и люди, низко оцененныеиз-за своей внешности, а не личности.Я живу в Нью-Йорке, и за последний годиз 140 000 подростков, задержанных полицией,86% были или чернокожими, или латиноамериканцами,и большинство из них было мужского пола.В общей сложности в Нью-Йорке живут только 177 000 чернокожих и латиноамериканских подростков,так что для них не вопрос, остановят ли их.Вопрос в том, когда, или сколько раз.Когда я готовилась к этому выступлению,я узнала, что 53% 13-летних девочек в Америкенедовольны своим телом.К тому времени, когда им исполняется 17, цифры поднимаются до 78%.

Последний вопрос, который мне часто задают,«Каково это — быть моделью?»И мне кажется, что они хотят услышать,что если ты худая, и волосы у тебя блестят,всё у тебя будет замечательно.И иногда за кулисами мы так отвечаем,что кажется, что это правда.Мы говорим: «Работа отличная — мы путешествуем,работаем с воодушевлёнными, творческими людьми».И всё это правда, но это только половина истории,потому что то, что мы умалчиваем перед камерой,что я никогда в камеру не говорила,так это то, как я неуверенна в себе.И я неуверенна потому, что каждый деньмне приходится думать о том, как я выгляжу.И если вы интересуетесь,будете ли вы счастливы, если бёдра у вас будут тоньше, а волосы блестящее,поговорите с группой моделей.У них худые бёдра, блестящие волосы, отличная одежда,и они, пожалуй, самые неуверенные в себе женщины на планете.

Когда я писала своё выступление,у меня возникли сложности, потому что с одной стороны,было бы неудобно прийти сюда и сказать:«Я получила все эти привилегии благодаря выпавшим мне хорошим картам»,и неудобно было бы за этим сказать:«и это не сделало меня счастливой».Но самым сложным было рассказать о наследииполового и расового притеснения,когда я получаю выгоду от этого наследия.Однако, для меня честь здесь присутствовать,и это также здорово,что я вам рассказала о своей первой работе,о том, как я зарабатывала на своё образование.Если бы я пришла через 10, 20 или 30 лет,кто знает, может, это не было бы так важно.

Я надеюсь, что после моего выступлениявсе мы сможем признать роль внешностив наших так называемых успехахи так называемых поражениях.

Спасибо. (Аплодисменты)
Xin chào. Tôi là Cameron Russell, và tôi là người mẫu đã được một thời gian. Cụ thể hơn là trong 10 năm. Và tôi cảm thấy có một áp lực không thoải máitrong phòng vào lúc này, đáng lẽ ra tôi không nên mặc cái đầm này.

May mắn thay tôi có mang theo một bộ đồ khác. Đây là lần đầu tiên có người thay đồ trên sân khấu của TED vậy nên tôi nghĩ các bạn rất may mắn khi được chứng kiến cảnh này đấy.Nếu như vài phụ nữ cảm thấy rất sợ hãi khi tôi xuất hiện,bạn không phải nói tôi nghe ngay bây giờ đâu, nhưng rồi tôi sẽ biết qua Twitter thôi.(Cười)

Tôi nhận ra tôi rất là may mắnkhi có thể thay đổi những gì bạn nghĩ về tôitrong 10 giây ngắn ngủi.Không phải ai cũng có cơ hội để làm điều này.Đôi giày cao gót này thật là không thoải mái tí nào cả,tôi không định sẽ mang chúng.Phần tệ nhất là tròng cái áo dài tay này qua đầubởi vì thể nào quí vị cũng cười tôi,vậy nên đừng làm gì hết khi nó ở trên đầu tôi. Xong rồi.

Tại sao tôi lại làm như vậy?Nó thật là kì cục.Thật ra,hy vọng là nó không đến nỗi kì cục như tấm hình này.Hình ảnh có sức mạnh rất lớn,nhưng nó cũng rất là giả tạo.Tôi vừa mới thay đổi hoàn toàn những gì bạn nghĩ về tôi trong vòng 6 giây.Và trong bức ảnh này,thực ra tôi chưa hề có bạn trai nào trong đời thực.Tôi cảm thấy rất không thoải mái tại thời điểm đấy, và nhiếp ảnh giabảo tôi phài ưỡn lưng và đặt taylên tóc của anh ta.Và tất nhiên, trừ việc phẫu thuật,hoặc là làn da rám nắng giả tạo mà tôi có hai ngày trước để chụp ảnh,có rất ít những việc mà chúng ta có thể làm để thay đổi vẻ bề ngoài của mình,và vẻ ngoài của mình, mặc dù nó giả tạo và khó thay đổi,nó lại có ảnh hưởng rất lớn đến đời sống của chúng ta.

Vì thế nên hôm nay, với tôi, không sợ gì hết đồng nghĩa với việc thành thật.Và tôi đứng trên sân khấu này bởi vì tôi là một người mẫu.Tôi đứng trên sân khấu này bởi vì tôi xinh đẹp, một phụ nữ da trắng,và trong ngành người mẫu, chúng tôi gọi đó là một cô gái quyến rũ.Và tôi sẽ trả lời những câu hỏi mà mọi người vẫn luôn hỏi tôi,nhưng với sự thành thật.

Câu hỏi đầu tiên là, làm thế nào mà tôi trở thành người mẫu?Và tôi luôn luôn nói: "Oh, tôi được phát hiện", nhưng nó chả có ý nghĩa gì cả.Thật ra tôi trở thành người mẫu bởi vì tôithắng giải xổ số di truyền, và tôi là người được nhận tài sản thừa kế,và có thể các bạn đang thắc mắc tài sản thừa kế gì chứ.Trong những thập kỉ vừa qua,chúng ta đã định nghĩa sắc đẹp không chỉ là khỏe mạnh và trẻ trungvà sự cân đối mà chúng ta được lập trình về mặt sinh học để khao khátmà còn là chiều cao, những đường nét thanh mảnhvà nữ tính, và da trắng.Đây chính là cái di sản được dựng nên cho tôivà đó là di sản mà tôi kiếm tiền nhờ vào nó.Tôi biết rằng có một vài người trong quý vịđang hoài nghi điểm này,và có thể có một vài người mẫu ăn mặc đẹp như là,"Chờ đã. Naomi. Tyra. Joan Smalls. Liu Wen."Tôi muốn khen ngợi sự am hiểu về người mẫu của các bạn. Rất là ấn tượng.(Cười)Nhưng thật không may tôi phải cho các bạn biết năm 2007,một nghiên cứu sinh tiến sỹ ở đại học New York đã thống kê làtất cả những người mẫu trên sàn diễn,và trong 677 người mẫu được thuê đóchỉ có 27 người, ít hơn 4%, là không phải da trắng.

Câu hỏi kế tiếp mà mọi người luôn hỏi tôi là:"Em có thể trở thành người mẫu khi em lớn không?"Và câu trả lời đầu tiên của tôi là: "Chị không biết, chị không phụ trách việc tuyển dụng".Nhưng câu trả lời tiếp theo mà tôi thực sự muốn nói với những bé gái đó là: "Tại sao chứ?"Em biết không? Em có thể trở thành bất cứ ai.Bạn có thể trở thành Tổng thống nước Mỹ,hoặc người phát minh ra một Internet tiếp theo,hay là một nhà thơ bác sĩ phẩu thuật tim mạch ninja,sẽ rất tuyệt vời phải không, vì em sẽ là người đầu tiên làm chuyện đó".(Cười)Nếu, sau một danh sách thú vị đó, các em vẫn nói rằng:"Không, không, Cameron, em muốn trở thành người mẫu à",lúc đó tôi sẽ nói: "Làm sếp của chị đi".Vì chị không có quyền lực nào cả,còn em có thể là tổng biên tập của tạp chí Vogue ở Mỹhoặc Tổng giám đốc của H&M, hoặc Steven Meisel tương lai.Nói rằng em muốn được là người mẫu khi em lớn lên giống như nói em muốn trúng vé số khi em trưởng thành vậy.Nó ngoài tầm kiểm soát của em, và nó thật tuyệt,nhưng đó không phải là một con đường sự nghiệp.Tôi sẽ chứng minh cho các bạn -- với 10 năm kinh nghiệm tôi tích lũy được khi làm người mẫu,vì nó không giống với bác sĩ phẫu thuật tim,nên chỉ cần một thời gian ngắn.Nếu nhiếp ảnh gia đứng ở đâycòn ánh sáng thì ở kia, giống như là một giao diện tương tác đẹp,và khi khách hàng bảo: "Cameron chúng tôi muốn bức ảnh em đang bước đi",thế là cái chân này đi trước, đẹp và dài, cái tay này thì đánh về sau, còn cái này thì đưa ra trước,đầu thì ở vị trí ba phần tư, và bạn chỉ đơn giản là đi tới đi lui,chỉ cần làm điều đó, và sau đó bạn quay đầu nhìn phía sau, tưởng tượng đó là bạn bè của bạn,300, 400, 500 lần. (Cười)Giống như thế này đây. (Cười)Hi vọng là nó ít kì cục hơn tấm hình ở giữaTôi không biết điều gì xảy ra trong lúc đó nữa.

Thật đáng tiếc sau khi bạn học xong,bạn viết résumé và từng làm một vài việc,bạn không thể nói thêm điều gì nữa,vì nếu bạn nói muốn trở thành Tổng thống Hoa Kỳnhưng résumé của bạn lại ghi: "Người mẫu đồ lót: 10 năm",người ta sẽ nhìn bạn với ánh mắt khác lạ.

Câu hỏi tiếp theo mà người ta luôn hỏi tôi: "Có phải tất cả các tấm ảnh đều được chỉnh sửa đúng không?"Đúng vậy đấy, gần như là tất cả các tấm ảnh đều được chỉnh sửa,nhưng đó chỉ là một yếu tố nhỏ trong những việc đang diễn ra.Đây là một trong những tấm ảnh đầu tiên mà tôi từng chụp,cũng là lần đầu tiên tôi chụp ảnh đồ tắm,và lúc đó tôi thậm chí chưa có chu kỳ kinh nguyệt nữa.Tôi biết rằng ta đang đi sâu vào chuyện cá nhân nhưnglúc đó tôi đang là một cô bé.Đây là vẻ ngoài của tôi, chụp cạnh bà của mình trước đó vài tháng.Đây là tôi trong cùng một ngày khi chụp bức ảnh trên.Cô bạn của tôi đã đi cùng tôi.Đây là tôi ở tiệc ngủ (slumber party) vài ngày trước khi chụp ảnh cho Vogue Pháp.Đây là tôi với đội bóng đá trong tạp chí V.Và đây là tôi bây giờ.Tôi mong rằng bạn nhìn ra được --những bức ảnh trên không phải là hình ảnh của tôi.Đó là những hình ảnh được dựng lên,và nó được dựng nên bởi một nhóm các chuyên gia,những nhà tạo mẫu tóc, những chuyên gia trang điểm, nhiếp ảnh gia, và những nhà tạo phong cáchvà tất cả những người trợ lý của họ, khâu tiền sản xuất, và hậu sản xuất,và họ tạo nên cái này đây. Đó không phải là tôi.

Câu hỏi kế tiếp mà tôi được nhiều người hỏi là:"Bạn được cho miễn phí cái gì không?"Tôi có rất nhiều đôi giầy cao gót 20cm mà tôi không bao giờ mang,lúc nãy là ngoại lệ,nhưng những thứ miễn phí mà tôi nhận đượclà những thứ mà tôi có ở ngoài đời thực, và đó là những thứ mà chúng ta không muốn nhắc đến.Tôi lớn lên ở Cambridge,và lần nọ, tôi đến cửa hàng, và tôi đã quên đem theo tiềnvà họ đã cho tôi miễn phí một cái áo đầm.Khi còn là một thiếu nữ, tôi ngồi xe một người bạncô ta là một người lái xe rất đáng sợ và cô đã vượt đèn đỏ,chúng tôi bị bắt dừng lại,và tất cả những gì tôi đã làm là nói rằng: "Xin lỗi chú cảnh sát",và chúng tôi đã có thể đi tiếp.Tôi có được những thứ miễn phí đó là nhờ vào vẻ ngoài của tôi,không phải vì tôi là ai và có những người sẵn sàng chi nhiều tiềncho vẻ bề ngoài của họ chứ không phải vì họ là ai.Tôi sống ở New York, và năm vừa rồi,trong 140 ngàn thiếu niên bị bắt và bị lục soát,có 86% là người da đen và người La Tinh,phần lớn là những thiếu niên trẻ.Ở New York, chỉ có 177 ngàn người da đen và người La Tinh,vì vậy đối với họ, câu hỏi không phải là "Tôi có bị bắt không?"mà là "Tôi sẽ bị bắt bao nhiêu lần và khi nào?"Khi tôi chuẩn bị cho buổi nói chuyện này,Tôi phát hiện rằng 53% những cô bé 13 tuổiở Mỹ không thích cơ thể của mình,và con số này lên đến 78% khi họ 17 tuổi.

Câu hỏi cuối cùng mà người ta hỏi tôi là:"Cảm giác thế nào khi được là người mẫu?"Tôi nghĩ rằng cái họ muốn được nghe là"Nếu bạn gầy hơn một chút, và tóc bạn óng ả hơn,bạn sẽ rất hạnh phúc và sung sướng".Còn khi chúng tôi ở sau cánh gà, chúng tôi đưa ra câu trả lờiđại loại như là:"Thật là tuyệt vời khi đi du lịch,và làm việc với những người sáng tạo, đầy cảm hứng và nhiệt huyết".Và những điều đó là sự thật, nhưng đó chỉ là một nửa thôi,vì điều mà chúng tôi không bao giờ nói ra trước ống kính,điều mà tôi không bao giờ nói trước ống kính,là: "Tôi bất an".Tôi bất an vì tôi phải suy nghĩvề hình ảnh của tôi mỗi ngày.Và các bạn có bao giờ tự hỏi chính mình"Nếu đùi mình thon hơn và tóc mình óng ả hơn, vậy mình sẽ hạnh phúc hơn không?"Bạn chỉ cần gặp gỡ một nhóm người mẫu,vì họ có đôi chân thon nhất, bộ tóc óng ả nhất và mặc những bộ đồ đẹp nhất,và họ có thể là những người phụ nữ bất an nhất trên hành tinh này.

Khi tôi viết bài phát biểu này, tôi cảm thấy rất khó khănđể tìm ra sự cân bằng thật sự, vì một mặt,tôi cảm thấy rất không thoải mái khi đến đây để nói"Tôi có được tất cả những thứ này vì tôi được thần may mắn phù hộ,"và cũng cảm thấy thực sự khó chịu để tiếp theo với câu"nhưng nó luôn không làm cho tôi hạnh phúc". Vấn đề là thật khó mà tháo tung một di sản về giới tính và vấn đề sắc tộc trong khi tôi là một trong những người hưởng lợi lớn nhất. Nhưng tôi cũng vui mừng và vinh dự lên đây ngày hôm nay để kể cho các bạn về chuyện làm thế nào tôi có công việc đầu tiên, hay tôi đã lao động thế nào để có tiền đóng học phí. Nếu tôi có mặt ở đây sau 10, 20 hay 30 năm nữa có lẽ điều này không còn quan trọng đến thế.

Nếu có một điều gì đọng lại trong buổi trò chuyện này, tôi hy vọng đó là tất cả chúng ta đều cảm thấy thoải mái hơn khi thừa nhận sức mạnh của hình ảnh trong nhận thức về thành công và thất bại của chúng ta.

Cảm ơn các bạn. (Vỗ tay)
[TBODY] [/TBODY]
 
Chỉnh sửa cuối:
Top