QH Việt-Nga Ẩn số về lực lượng Liên Xô trong chiến tranh Việt Nam

vinhtq

Quản lý chung
Помощник
Với nhiều người Mỹ, vai trò của các cố vấn Liên Xô trong chiến tranh Việt Nam mãi là điều bí ẩn. Bởi họ không tin khả năng của người Việt Nam lẫn sự giúp đỡ tận tình của Liên Xô đối với Việt Nam.




Vai trò của viện trợ và cố vấn Liên Xô
Không lâu sau khi phát-xít Đức đầu hàng ở châu Âu, Việt Nam Dân chủ Cộng Hòa, đã được công bố thành lập. Sự thành lập quốc gia công nông đầu tiên ở châu Á, dưới sự lãnh đạo của Chủ tịch Hồ Chí Minh, về cơ bản đã thay đổi tình hình địa chính trị trong khu vực. Trong khi đó, người Pháp không có ý định rời bỏ khu vực cựu thuộc địa. Không lâu sau một cuộc chiến tranh mới và đẫm máu đã nổ ra.

Quân đội Anh do Tướng Gracie chỉ huy đã tạo điều kiện thuận lợi cho thực dân Pháp quay lại thuộc địa cũ, thay vì hứa sẽ trợ giúp giải giáp quân Nhật. Các nước đồng minh công khai vi phạm các quy định của Hiến chương Đại Tây Dương, trong đó nói rằng, tất cả các nước đã chiến đấu chống lại chủ nghĩa phát-xít sẽ nhận được sự tự do mà họ mong đợi.

Tuy nhiên, vào thời gian này Việt Nam đã cho thấy một sự gia tăng đáng kinh ngạc của tinh thần yêu nước, và thực dân Pháp đã gặp phải sự kháng cự mãnh liệt. Sau thất bại tại Điện Biên Phủ chính phủ Pháp đã buộc phải đồng ý ký Hiệp định Geneva.

Theo sáng kiến của Liên Xô, cuối tháng 4/1954 tại Geneva đã diễn ra lễ ký văn kiện công nhận độc lập của Việt Nam, Lào và Campuchia, và khôi phục hòa bình tại khu vực. Kết quả, Việt Nam tạm ngăn cách bởi ranh giới vĩ tuyến 17.

Nếu như Hồ Chí Minh là nhà lãnh đạo có uy tín thực sự, có sự ủng hộ của đại đa số nhân dân Việt Nam, và được các nước XHCN hỗ trợ, thì Ngô Đình Diệm đơn giản chỉ là con rối tầm thường của phương Tây. Không lâu sau đó Diệm cũng bị mất đi sự ủng hộ vốn rất ít ỏi trong dân chúng và phải đối phó với cuộc chiến tranh du kích quy mô lớn trên toàn lãnh thổ miền Nam.

Những diễn biến nêu trên cho thấy kế hoạch bầu cử dân chủ như đã định tại Hội nghị Geneva sẽ bất lợi đối với phương Tây, bởi chiến thắng của Hồ Chí Minh là không thể đảo ngược. Ngay sau đó Mỹ can thiệp vào tình hình, tuy nhiên một cuộc chinh phục thần tốc đất nước này như ý đồ của Wasington đã không diễn ra.

Lãnh thổ miền Nam của Việt Nam gần như hoàn toàn được bao phủ bởi rừng rậm, tạo điều kiện cho lực lượng du kích dễ dàng ẩn náu. Những hành động quân sự quen thuộc và hiệu quả ở châu Âu, đã không áp dụng được ở đây, trong khi chính quyền miền Bắc cung cấp hỗ trợ đáng kể cho du kích địa phương.

Sau sự cố “Vịnh Bắc Bộ” Không quân Mỹ ném bom miền phá hoại Bắc Việt Nam. Những “Bóng ma màu đen” (Phantom) dội từng đợt bom xuống Hà Nội, phá hủy các mục tiêu quân sự và gây tác động tâm lý lớn đối với dân chúng. Lúc này hệ thống phòng không ở miền Bắc gần như không có, và người Mỹ nhanh chóng cảm thấy đắc ý khi không bị trừng phạt vì những tội ác.

Trong bối cảnh như vậy sự giúp đỡ từ phía Liên Xô cần phải tiến hành ngay không chậm trễ.

Người Mỹ đinh ninh giao chiến với Quân đội Liên Xô

Ngoài vũ khí, Liên Xô còn gửi đến Việt Nam cả những chuyên gia giỏi trong các lĩnh vực quân sự cũng nhưng dân sự. Điều này làm người Mỹ lo ngại thực sự.

Để minh họa cho sự lo ngại đó, các nhà làm phim Mỹ đã thực hiện bộ phim "Rambo". Trong đó, các đạo diễn Mỹ đã "đưa ra ánh sáng" những trận chiến khốc liệt giữa các "anh hùng" của họ và "những tên côn đồ khét tiếng" của lực lượng đặc biệt Nga. (*)

Trên thực tế, các chuyên gia và cán bộ Liên Xô có mặt ở miền Bắc Việt Nam chủ yếu tham gia đào tạo sĩ quan Việt Nam và dạy cách sử dụng vũ khí trang thiết bị quân sự của Liên Xô.

Trái ngược với mong đợi của người Mỹ, mà theo dự báo của họ, công việc đào tạo của chuyên gia Liên Xô đạt được kết quả phải mất ít nhất một năm. Người Việt Nam chỉ mất 2-3 tháng đã có thể làm chủ trang thiết bị quân sự do Liên Xô viện trợ và sử dụng các vũ khí mới đó chống lại người Mỹ.

Điều này dẫn đến sự nghi ngờ lớn trong quân đội Mỹ, họ cho rằng chuyên gia Liên Xô tham trực tiếp vào cuộc chiến, và rằng những phi công đối phương đang đối đầu với họ trên bầu trời không phải là những người Việt Nam mà là những phi công Xô-viết.

Không thể phủ nhận rằng người Mỹ có lý do để không tin tưởng vào sự đảm bảo của Liên Xô rằng, các chuyên gia quân sự chỉ làm nhiệm vụ cố vấn. Thực tế là phần lớn dân số của miền Bắc Việt Nam vừa mới được xóa mù chữ. Những khó khăn kinh tế thời hậu chiến tranh Đông Dương lần thứ nhất hạ thấp thể lực của đa số dân chúng. Ngay cả sức lực tối thiểu của sự chịu đựng và sức mạnh ở nam giới bình thường cũng yếu. Theo đánh giá, thanh niên chỉ có thể cầm cự được trong vòng 10 phút chiến đấu với kẻ thù. Về kỹ năng trong việc thử nghiệm trên máy móc hiện đại là hoàn toàn không có.

Tuy nhiên, cần nhớ rằng, có hơn 10.000 người Việt Nam được gửi sang Liên Xô đào tạo quân sự và kỹ thuật-công nghệ quân sự hiện đại. Theo các đánh giá khác nhau, viện trợ hữu nghị cho Việt Nam tiêu tốn của ngân sách Liên Xô từ 0,5-2 triệu USD/ngày.

Đứng trước nhiều khó khăn này, trong năm đầu tiên của cuộc đối đầu bằng không quân miền Bắc Việt Nam (1964-1965) đã tiêu diệt một phần lớn số máy bay quân sự của Mỹ. Máy bay MiG đã giành được khả năng cơ động cao hơn trước những “bóng ma” huyền thoại của Không quân Mỹ, họ đã tấn công chớp nhoáng gây thiệt hại vào đội hình bay của quân đội Mỹ và trốn tránh thành công sau vụ tấn công.

Hệ thống phòng không là thách thức thật sự với Không quân Mỹ vì chúng được đặt dưới vỏ bọc của rừng rậm nhiệt đới, do đó, phần lớn máy bay ném bom Mỹ đã bị bắn rơi. Ngoài ra, công tác tình báo đã hoạt động thành công, thông báo kịp thời và trước thời hạn về những phi vụ xuất kích của máy bay đối phương.

Người Mỹ đánh giá, toàn bộ hệ thống phòng không của miền Bắc Việt Nam khi đó không cho phép bất kỳ máy bay tiêm kích nào qua mặt, đã được Liên Xô xây dựng, thông qua các cố vấn Liên Xô.

Đúng là đối với những cố vấn Liên Xô, những tháng đầu tiên ở Việt Nam là vô cùng căng thẳng. Điều kiện khí hậu khác nhau, xuất hiện các căn bệnh lạ, côn trùng gây phiền nhiễu không phải là vấn đề chính trong thực hiện nhiệm vụ của họ. Việc đào tạo các đồng chí Việt Nam không hiểu tiếng Nga diễn ra bằng cách “cầm tay chỉ việc”, bời vì không phải lúc nào cũng có sự giúp đỡ của thông dịch viên, một lực lượng thiếu hụt nghiêm trọng vào thời điểm đó.

Tuy nhiên, các chuyên gia Liên Xô không trực tiếp tham gia chiến đấu, vì họ có số lượng rất ít, và có "giá trị lớn" và không được phép đem ra đánh đổi trong bất kỳ trận chiến nào. Theo hồi ký của các cựu Liên Xô, họ thậm chí không có vũ khí cá nhân của mình.

Bên cạnh đó, Bộ Chỉ huy Mỹ nghiêm cấm việc bắn tàu và phương tiện vận tải của Liên Xô, bởi hành động như vậy có thể kích động một cuộc Chiến tranh thế giới thứ ba. Số vũ khí phòng không kể trên đến được với Hà Nội cũng là một kỳ tích, bởi trên suốt quá trình vận chuyển đã phải trải qua các vụ đánh bom ác liệt của Không quân Mỹ và cả sự dòm ngó của Trung Quốc.

Xua tan những nghi ngờ

Có ý kiến cho rằng, Liên Xô đã viện trợ cho Hà Nội những vũ khí đã lỗi thời. Điều này hoàn toàn là bịa đặt. Theo ý kiến của ông Nikolay Koliesnik, cựu trưởng đoàn chuyên gia Liên Xô tại Việt Nam, Chủ tịch Hiệp hội các cựu chiến binh Nga trong chiến tranh Việt Nam, những máy bay tiêm kích hiện đại nhất MiG-21 và cả hệ thống tên lửa đất đối không Dvina - những vũ khí, mà theo xác nhận của chính người Mỹ, ở thời điểm đó là đáng sợ nhất hành tinh.

Ông Kolesnik cũng đặc biệt nhấn mạnh trình độ chuyên môn cao của các chuyên gia Liên Xô được gửi sang Việt Nam, đồng thời cũng đánh giá cao tính kiên trì của người Việt trong việc học tập làm chủ vũ khí cũng như nắm vững khoa học quản lý nhanh nhất có thể.

Chính quyền Mỹ biết rõ có sự giúp đỡ quân sự của Liên Xô cho miền Bắc Việt Nam, nhưng tất cả các chuyên gia, gồm cả chuyên gia quân sự, đều bắt buộc phải mặc trang phục dân sự, tất cả giấy tờ tùy thân của họ đều bị giữ lại ở Đại sứ quán Liên Xô tại Hà Nội, và cả đích đến cuối cùng của “chuyến công tác” của mình, họ cũng chỉ được biết vào phút chót. Yêu cầu về tính bí mật được người ta giữ kín cho đến khi chuyên gia Liên Xô rút khỏi Việt Nam, số liệu chính xác và tên tuổi của những người tham gia đã không được tiết lộ cho đến thời gian gần đây.

Ngày nay, Liên bang Nga như là người thừa kế trực tiếp của Liên Xô, đang tích cực xây dựng và củng cố mối quan hệ với Việt Nam. Bối cảnh chính trị đã thay đổi khác nhiều so với trước kia, tuy nhiên người dân Việt Nam vẫn giữ tình cảm biết ơn các cố vấn Liên Xô, còn những nhân vật của cuộc chiến bí mật đó luôn tự hào về sự tham gia của họ.

(*) Tất cả sự sợ hãi trước những người lính đặc nhiệm Liên Xô được tập trung thể hiện trong bộ phim "Rambo", như một cách để thuyết phục các chính trị gia Mỹ về cái gọi là "sự dính líu của Liên Xô ở Việt Nam". Thế nhưng, nếu tính ra, số quân nhân Liên Xô đến Hà Nội chỉ bằng khoảng 6/1.000 so với quân số Mỹ (chưa kể thêm 4.000 nhân viên gắn mác dân sự ở Nam Việt Nam). Rõ ràng sự sợ hãi được đề cập trong bộ phim "Rambo" chỉ là sự phóng đại.

Chưa có sự xác nhận chính thức nào của các bên về việc có hay không sự hoạt động của các toán lính biệt kích đặc nhiệm Liên Xô chống lại Quân đội Mỹ ở Nam Việt Nam. Trong khi trên một số mạng của Nga cũng có đề cập đến một số hoạt động của lực lượng biệt Liên Xô ở đây, tuy nhiên lượng thông tin rất ít ỏi. Đó là chiến dịch đánh cắp 1 trực thăng Mỹ Cobra tại Khe Sanh năm 1962 và một số hoạt động ở khu vực Tây Ninh.

Nếu tin vào những câu chuyện huyễn hoặc về những người Bolshevik với súng máy, ẩn nấp trong rừng rậm và tấn công lực lượng dân sự Mỹ ở miền Nam Việt Nam, ngày càng được phổ biến ở Hoa Kỳ, thì có thể kết luận rằng chỉ có 10.000 hay 11.000 binh sĩ Liên Xô chiến thắng trước đội quân nửa triệu người của Mỹ?

Theo ĐẤT VIỆT ONLINE
 

masha90

Quản lý cấp 1
Модератор
Наш Друг
Trong những năm 1965-1973 đã có 6500 sĩ quan và 4500 lính kỹ thuật sang công tác ở miền Bắc Việt Nam. Các sĩ quan LX huấn luyện bộ đội Việt Nam sử dụng tên lửa “Двина” С-75 (SAM-2), các phi công LX bay huấn luyện cùng phi công VN trên máy bay 2 chỗ ngồi hoặc bay thử nghiệm trên các máy bay mới lắp ráp xong (máy bay tiêm kích chở sang ở dạng rời, lắp ráp tại Việt Nam). Các hạ sĩ quan và binh lính LX đảm nhiệm các công việc kỹ thuật (lắp ráp máy bay, sửa chữa và thay thế các bộ phận hỏng hóc, nạp nhiên liệu độc hại cho các quả tên lửa).

Chuyện về lực lượng đặc nhiệm LX đánh cắp máy bay trực thăng Cobra của Mỹ tại Khe Sanh là không thể có vì Khe Sanh là căn cứ quân sự có 6000 lính thuỷ đánh bộ Mỹ, được canh giữ rất cẩn thận, 15000 bộ đội VN chỉ pháo kích, quấy rối vòng ngoài chứ chưa bao giờ lọt được vào bên trong căn cứ Khe Sanh. Ở LX và Nga ngày nay vẫn lan truyền câu chuyện về một trung đội đặc nhiệm LX di chuyển bằng trực thăng đổ bộ xuống một căn cứ của Mỹ ở Đông Bắc Campuchia, tiêu diệt lính Mỹ, phá hỏng một số máy bay trực thăng và cướp được 1 Cobra bay về miền Bắc vào năm 1968 là do một nhà văn không chuyên bịa ra. Trên thực tế trong những năm 1965-1973 người LX không vượt qua vĩ tuyến 17, điểm cực nam họ đến là Vĩnh Linh.

Cũng không có chuyện các phi công LX hoặc Cuba tham chiến tại Việt Nam. Những phi công nước ngoài duy nhất chiến đấu với phi công Mỹ trên bầu trời Bắc Việt Nam là 14 phi công Bắc Triều Tiên đóng ở sân bay Kép (Bắc Giang).

Chính họ đề nghị với ta cho họ sang “giúp Việt Nam đánh Mỹ” – nghe thì oai, nhưng thật ra là sang học hỏi kinh nghiệm. Ta giảng giải cho họ những điểm mạnh, điểm yếu của không quân Mỹ, chiến thuật không chiến v.v… rồi định ghép 1 phi công Triều Tiên bay cùng 3 phi công Việt Nam cho quen dần, nhưng họ nằng nặc đòi độc lập chiến đấu. Đành phải thành lập các biên đội Triều Tiên – tất cả có 14 phi công Triều Tiên được giao máy bay chiến đấu (đều là MIG-17). Họ kiêu hùng đến mức không thèm mang theo dù, quyết đánh nhau theo kiểu “xanh cỏ hoặc đỏ ngực”, ta khuyên can thế nào cũng không nghe. Ngày 24.9.1965 phi công Triều Tiên đầu tiên hy sinh (Ươn Hông Xang) trên bầu trời Hà Bắc, trong năm 1967 có 12 phi công Triều Tiên hy sinh, ngày 22.2.1968 phi công cuối cùng còn lại (Kim Chi Hoan) hy sinh nốt. Tổng cộng 14 phi công Triều Tiên đã bắn hạ 26 máy bay Mỹ. 14 phi công Triều Tiên được chôn cất trên quả đồi Rừng Hoàng (xã Tân Dĩnh, huyện Lạng Giang, Bắc Giang) gần sân bay Kép, năm 2004 phía Triều Tiên mới đưa hài cốt họ về nước (chính xác thì chỉ 13 ngôi mộ có hài cốt, 1 ngôi mộ trống vì không tìm được xác khi anh này hy sinh). Theo phong tục Triều Tiên, ta thả vào trong mỗi quan tài một con cá chép hồng còn sống (để linh hồn họ theo sông ra biển tìm đường về quê). Việc bắt cá chép giao cho một người dân chài đánh cá trên sông Thương, có lẽ do được linh hồn các phi công Triều Tiên phù hộ nên nhiều lần khu vực nhà ông ta bị đánh bom nhưng cả nhà không ai hề hấn gì. Có một chuyện lạ là hơn 30 năm sau mới khai quật, nhưng thi thể một phi công trẻ vẫn còn nguyên, không hề bị phân huỷ.

Trong 8 năm (1965-1972) chỉ có 13 chuyên gia quân sự LX bị chết ở VN, trong đó duy nhất 1 người chết do bom bi là thượng sĩ Vitali Smirnov, 12 người kia chết do ốm hoặc tai nạn. Sở dĩ tỉ lệ tổn thất rất thấp (13/11000) vì sau khi huấn luyện xong cho bộ đội tên lửa thì 3 trận đầu các sĩ quan LX trực tiếp chiến đấu (trận đầu tiên: ngày 24.7.1965, Thạch Thất, Hà Tây), các trắc thủ VN đứng bên cạnh học việc, 3 trận sau sĩ quan VN chiến đấu, các sĩ quan LX đứng bên cạnh kiểm tra. Sau đó các sĩ quan LX chuyển sang huấn luyện các đơn vị mới, bộ đội VN tự lực chiến đấu, ở các đơn vị chiến đấu chỉ còn lại bộ phận kỹ thuật của LX (sửa chữa, nạp nhiên liệu), và khi có báo động thì tất cả các chuyên gia LX phải rời xa trận địa ít nhất 1 km.

Nói LX cấp cho VN vũ khí lỗi thời là không đúng, nhưng bảo đó là những vũ khí tốt nhất của LX hồi đó thì cũng không hẳn thế. LX cấp cho VN tất cả 158 bệ phóng “Двина” С-75 (SAM-2) và 7568 quả đạn (tầm bắn tối đa 30 km, độ cao mục tiêu 0,45 – 25 km [B-52 thả bom ở độ cao 11 km]), nhược điểm chính của SAM-2 là không bắn được mục tiêu bay thấp dưới 450 m, vì thế các trận địa SAM-2 luôn phải có các đơn vị cao xạ và các loại súng phòng không khác bảo vệ trước các phi đội F-105 chuyên săn SAM của Mỹ (VN thường sử dụng chiến thuật đánh phục kích – mỗi đơn vị tên lửa có vài trận địa cách nhau 5-20 km, bắn xong 1 quả đạn là phải rời đi trong vòng 40 phút, nếu không là dễ bị oanh tạc). Mãi cuối năm 1972 LX mới gửi khẩn cấp cho VN tên lửa SAM-3 (Печора С-125) nhỏ hơn, cơ động hơn, tầm bắn 20 km, độ cao mục tiêu 20m-20km, giàn 4 quả đặt song song, nhưng VN không kịp đưa SAM-3 vào chiến đấu trong dịp Mỹ dùng B-52 đánh Hà Nội tháng 12.1972 (một chi tiết thú vị: khi đánh Hà Nội Mỹ kết hợp gây nhiễu chủ động bằng cách phát sóng bằng các máy bay chuyên gây nhiễu điện tử RB-66 và rải giấy bạc, nhưng đêm 26.12 gió mùa đông-bắc thổi quá mạnh, giấy bạc bay đi rất nhanh nên nền nhiễu yếu, vì thế đêm ấy bộ đội tên lửa VN bắn rơi nhiều B-52 nhất: 8 chiếc).
 
Chỉnh sửa cuối:

Hứa Nhất Thiên

Thành viên thân thiết
Наш Друг
Hi nghe Masha nói mà hay quá à .Cái này mới chính xác nè chứ đọc ở trên mạng khó biết lắm !! Có nghĩa là người Mỹ chỉ đổ bộ vào Việt Nam từ năm 1965 và rút quân về nước vào năm 1973 .Lúc này thì Liên Xô cũng cử các sĩ quan sang giúp đỡ Việt Nam chống lại Mỹ .Nhiều người Nga hỏi mình là vì sao Mỹ lại đánh Việt Nam và mình nói rằng Mỹ lo sợ chế độ chủ nghĩa xã hội sẽ lan truyền sang tất cả các nước thuộc khu vực Đông Nam Á vì lúc này ở VN chế độ XH chủ nghĩa đang phát triển mạnh .Và một nguyên nhân nữa là do vị trí địa lí của VN rất quan trọng trong khu vực và Mỹ muốn có được vị trí này .Cái này mình cũng không dám chắc nữa chỉ đọc ở trên mạng thấy người ta nói thế ! Masha có thể giúp mình trả lời câu hỏi này được không ? Nghĩa là nguyên nhân gì khiến Mỹ can thiệp vào Việt Nam và dẫn đến chiến tranh Việt -Mỹ ?

Ngoài ra còn một câu hỏi nữa mà khách Nga hay hỏi mình đó là số lượng người Việt chết trong cuộc chiến tranh này là bao nhiêu ?Mình đọc trên mạng ghi là hơn 3 triệu nhưng có một số người nói là 10 triệu không biết số liệu chính xác là bao nhiêu nữa ? Masha giúp mình trả lời với nhé !
 

Hứa Nhất Thiên

Thành viên thân thiết
Наш Друг
Mình không biết có phải thật hay không nhưng một số khách Nga sang du lịch ở đây họ nói họ quay trở lại thăm chiến trường xưa một thời họ đã giúp đỡ VN .Họ nói họ cũng đã giết được lính Mỹ và bạn của họ cũng có một số người đã chết .Không biết cái này có phải không hay là mình nghe tiếng Nga còn kém nên nghe nhầm tiếng gà thành tiếng vịt .
 

Hứa Nhất Thiên

Thành viên thân thiết
Наш Друг
Sao lịch sử cứ bị thêm bớt cứ như kiểu truyện cổ tích vậy nhỉ ?Chắc là có mục đích gì đó mờ ám !
 

masha90

Quản lý cấp 1
Модератор
Наш Друг
Sao lịch sử cứ bị thêm bớt cứ như kiểu truyện cổ tích vậy nhỉ ?Chắc là có mục đích gì đó mờ ám !

Anh hết quyền nêu những câu hỏi như thế này ít nhất là 10 năm rồi, anh Hứa thân mến ạ.

Lịch sử không phải truyện cổ tích, lịch sử là vận mệnh của cả một quốc gia, thậm chí là của nhiều quốc gia với hàng chục, hàng trăm triệu con người. Lịch sử là khi một quyết định của một cá nhân có thể đẩy nhanh hoặc kéo lùi sự phát triển của cả một dân tộc, thậm chí là nhiều dân tộc tới vài chục năm.

Ở tuổi 25 của anh Trần Phú đã viết Cương lĩnh chính trị của Đảng Cộng sản Việt Nam, Nguyễn Văn Cừ đã là Tổng bí thư, Phạm Tuân đã bắn rơi máy bay B-52. Giá mà masha được là đàn ông như anh thì tốt biết mấy, đằng này dù làm gì thì masha cũng không thoát được những việc chán chết như đi chợ, lau nhà và rửa bát.

Đàn ông như anh thì phải “đầu đội trời, chân đạp đất”, “xuống Đông – Đông tĩnh, lên Đoài – Đoài yên” chứ đừng quan tâm đến truyện cổ tích nữa.
 
Chỉnh sửa cuối:

Hứa Nhất Thiên

Thành viên thân thiết
Наш Друг
Anh biết thế nào em cũng nói như thế này mà .Ai bảo đàn bà thì phải lau nhà, rửa bát và đi chợ .Em không thấy có bao nhiêu phụ nữ vẫn làm thủ tướng ,phó chủ tịch nước rồi có người còn suýt làm tổng thống đó à ?Có nhiều phụ nữ trên thế giới và cả VN họ cũng làm giáo sư cũng là giám đốc doanh nghiệp ,họ cũng có tiền và quyền như đàn ông vậy .Họ thuê người rửa bát ,đi chợ và lau nhà thế là xong, việc của họ là thay đổi thế giới !
Sau 25 năm nữa đàn ông Việt Nam thừa gần 3 triệu anh nếu họ muốn lấy vợ thì ít nhất phải có nhà có việc ổn định và phải biết đi chợ nấu ăn .Dần dần phụ nữ và đàn ông sẽ bình đẳng .Nhưng dù sao có một điểu không thể thay đổi được đó là đàn ông là phái mạnh còn phụ nữ là phái yếu !!!
 

masha90

Quản lý cấp 1
Модератор
Наш Друг
Anh biết thế nào em cũng nói như thế này mà .Ai bảo đàn bà thì phải lau nhà, rửa bát và đi chợ .Em không thấy có bao nhiêu phụ nữ vẫn làm thủ tướng ,phó chủ tịch nước rồi có người còn suýt làm tổng thống đó à ?Có nhiều phụ nữ trên thế giới và cả VN họ cũng làm giáo sư cũng là giám đốc doanh nghiệp ,họ cũng có tiền và quyền như đàn ông vậy .Họ thuê người rửa bát ,đi chợ và lau nhà thế là xong, việc của họ là thay đổi thế giới !
Sau 25 năm nữa đàn ông Việt Nam thừa gần 3 triệu anh nếu họ muốn lấy vợ thì ít nhất phải có nhà có việc ổn định và phải biết đi chợ nấu ăn .Dần dần phụ nữ và đàn ông sẽ bình đẳng .Nhưng dù sao có một điểu không thể thay đổi được đó là đàn ông là phái mạnh còn phụ nữ là phái yếu !!!

Qua giọng văn đầy khẩu khí của anh Hứa thì cũng có thể đoán được ngoài đời anh là một người đàn ông tự tin và quyết đoán, tóm lại là đầy bản lĩnh.
 

Hứa Nhất Thiên

Thành viên thân thiết
Наш Друг
Anh thì không có bản lĩnh gì cả ,cũng chỉ là ếch ngồi đáy giếng mà thôi .Anh vẫn còn phải học hỏi ở Masha nhiều nữa .
 
Top