[medio]592[/medio]
Ludmila Prokopievna Kalugina là giám đốc một cơ quan thống kê, một phụ nữ giỏi chuyên môn song quá lứa lỡ thì, khô khan, kém hấp dẫn, dường như trong đầu chị chỉ chứa toàn con số, báo cáo, bản tổng kết…ngoài ra không còn một điều gì khác. Anatoli Yefremovich Novoseltsev là một nhân viên dưới quyền chị - một con người nhìn chung hết sức bình thường, không có gì xuất sắc, thậm chí hoàn cảnh gia đình còn khá đáng thương: vợ bỏ đi theo người khác, mình anh phải nuôi 2 con nhỏ với đồng lương có thể nói “ăn hôm nay lo ngày mai”. Giữa anh và chị không hề có mối liên hệ hay ràng buộc nào ngoài việc cơ quan, thậm chí nếu có, thì chỉ là sự không hài lòng của thủ trưởng đối với nhân viên kém khả năng, quá tầm thường. Cuộc đời 2 con người này - nếu mô tả như 2 đường thẳng – có thể nói dường như chẳng bao giờ gặp nhau ở một điểm, chứ đừng nói là sẽ phát sinh một cuộc tình. Ấy vậy mà…sự trớ trêu, sự thi vị của cuộc đời là điều không ai có thể ngờ đến - một ngày kia, xuất hiện anh bạn điển trai Yury Samokhvalov - bạn học cũ của Novoseltsev, được cử về cơ quan làm phó giám đốc – và mọi chuyện bắt đầu…
Một câu chuyện tình chân thật đến không thể thật hơn, hài hước và sinh động như tính cách Nga. Phong cách làm phim của Đạo diễn tài ba Eldar Ryazanov luôn là vậy: Ông đặt nhân vật của ông vốn là người hết sức bình thường, điển hình cho hàng triệu con người bình thường, vào những tình huống vừa bi vừa hài hết sức tự nhiên, để rồi từ đó nhân vật dần dần bộc lộ nét đẹp tâm hồn mình, trở nên khoáng đạt, hóm hỉnh, vị tha, để rồi nhân vật rũ bỏ vỏ ngoài kém quyến rũ, trở thành một con người khác hẳn. Novoseltsev từ một nhân vật rất mờ nhạt, hơi nhút nhát, hậu đậu, không điển trai, không tài cán nổi bật, song càng xem càng thấy anh nhân hậu, biết cảm thông, biết dí dỏm đúng lúc, biết phát hiện ra nét đẹp tiềm ẩn trong “bà giám đốc” khó ưa của mình. Còn Kalugina cũng vậy, chị đâu chỉ biết đến mỗi công việc. Chị là người hết sức tinh tế, có trình độ, nhạy cảm và khao khát được yêu. Sự lột xác của 2 nhân vật chính đem lại những trận cười đầy sảng khoái cho khán giả. Và phong cảnh thành phố Matxcova đẹp tuyệt vời với những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, với Thu qua Đông về trên nền những bản nhạc và thơ thật hay và đầy triết lý, khiến cho bộ phim sống mãi, được khán giả không chỉ ở Liên Xô cũ và Nga, mà ở cả bên ngoài biên giới yêu mến và xem đi xem lại suốt nhiều thập niên qua.
---------
Không biết bao nhiêu lần tôi xem đi xem lại bộ phim này, và chỉ có thể nói một điều: Đây là bộ phim cực kỳ yêu thích của tôi.
Diễn xuất của các diễn viên trong phim Freundlich, Myagkov, Basilashvili, Akhedzhakova …chỉ có thể tóm tắt bằng 2 từ: Tuyệt vời! Ngày nay diễn viên không diễn nổi như vậy. Từ cử chỉ, tình cảm, ánh mắt, cách biểu đạt, giọng nói… đều khiến người xem cảm nhận rõ từng tình huống, cảm xúc của từng nhân vật, và buồn vui cùng họ suốt cả bộ phim.
Nhân vật Samokhvalov của Basilashvili theo tôi là một trong những vai rất thành công. Thật khó hình dung nhân vật có thể khác - với cung cách “sính ngoại”, những món quà nho nhỏ và thuốc lá Marlboro – con người hào hoa như vậy hoá ra lại là kẻ có tư cách nhỏ mọn, thấp hèn, không chỉ trong việc xử lý những lá thư của Ryzhova, mà còn cả việc trả thù Novoseltsev bằng cách nói xấu anh với giám đốc Kalugina. Giây phút đó, tôi cảm giác máu trào lên lồng ngực, giận dữ và uất ức. Ở cảnh này, diễn xuất của Alice Freundlich quá tuyệt vời, tâm trạng đang từ hưng phấn, lạc quan bỗng trở nên đờ đẫn, mất hết niềm tin, thất vọng về người mình thương yêu…- tâm trạng đó thể hiện từ ánh mắt nhìn, từ những động tác vô hồn tháo bỏ trang sức, và giọng nói trở nên biến đổi hẳn.
Vai Ryzhova của Akhedzhakova cũng thật xuất sắc - một phụ nữ bước vào tuổi hồi xuân, đầy mơ mộng, chỉ trong phút chốc đi chệch hướng, thần tượng hoá người bạn cũ, để sau này phải lãnh chịu hậu quả. Cô diễn xuất rất đạt, tuy rằng phải nói thật, tôi không thích vai đó lắm - cảm giác tức giận khi cô đánh mất lòng tự trọng của phụ nữ, đầu óc suốt ngày chỉ quanh quẩn nghĩ về Samokhvalov. Điều đó khiến cô trở nên ngu xuẩn.
Song hành động của Novoseltsev khi biết chuyện những lá thư thật xứng đáng với từ “hào hiệp” viết hoa! Cái tát của anh vào mặt người bạn cũ đã khiến giám đốc Kalugina thay đổi hẳn cách nhìn, chị lập tức nhìn ra nét đẹp trong nhân phẩm của anh. Cảnh phim này Freundlich và Myagkov diễn xuất thăng hoa, vừa hài hước, vừa thấu hiểu – là một trong những cảnh bộc lộ tài năng diễn xuất tuyệt vời của 2 người.
Sự sáng tạo nghệ thuật của 2 diễn viên là một trong những yếu tố đã đưa bộ phim trở thành kinh điển. Bất chấp sự khác biệt buổi ban đầu giữa 2 người - chị là một giám đốc tài năng nhưng khô khan, đơn điệu, quá thì. Còn anh chỉ là một nhân viên hết sức bình thường, hơi có phần nhút nhát, vẻ ngoài chẳng hề hấp dẫn…Vậy mà qua diễn xuất chân thực và độc đáo của họ, nội tâm cùng nhân cách của nhân vật cứ từ từ bừng sáng, hấp dẫn khán giả đến tận phút chót.
Những bài hát, bài thơ trong phim vô cùng hay và xúc động, chỉ có thể vắn tắt một câu: quá tuyệt vời.! Và giờ đây, sau vài chục năm, chỉ cần ở bất cứ đâu, khi giai điệu những bài hát vang lên, lập tức khiến hàng triệu con tim hoà nhịp.
Cảnh hôn nhau trong Taxi kết thúc phim là cảnh đắt giá! Tôi rất thích cách Freundlich diễn xuất bằng giọng nói đặc biệt của mình – không cần cất cao giọng song đầy biểu cảm, thể hiện một phụ nữ bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong thật sự rất mệt mỏi, cô đơn. Những bài hát được cô hát bằng giọng truyền cảm, những nốt láy âm thật quyến rũ, da diết…cô thực sự là diễn viên cực kỳ tài năng!
Ludmila Prokopievna Kalugina là giám đốc một cơ quan thống kê, một phụ nữ giỏi chuyên môn song quá lứa lỡ thì, khô khan, kém hấp dẫn, dường như trong đầu chị chỉ chứa toàn con số, báo cáo, bản tổng kết…ngoài ra không còn một điều gì khác. Anatoli Yefremovich Novoseltsev là một nhân viên dưới quyền chị - một con người nhìn chung hết sức bình thường, không có gì xuất sắc, thậm chí hoàn cảnh gia đình còn khá đáng thương: vợ bỏ đi theo người khác, mình anh phải nuôi 2 con nhỏ với đồng lương có thể nói “ăn hôm nay lo ngày mai”. Giữa anh và chị không hề có mối liên hệ hay ràng buộc nào ngoài việc cơ quan, thậm chí nếu có, thì chỉ là sự không hài lòng của thủ trưởng đối với nhân viên kém khả năng, quá tầm thường. Cuộc đời 2 con người này - nếu mô tả như 2 đường thẳng – có thể nói dường như chẳng bao giờ gặp nhau ở một điểm, chứ đừng nói là sẽ phát sinh một cuộc tình. Ấy vậy mà…sự trớ trêu, sự thi vị của cuộc đời là điều không ai có thể ngờ đến - một ngày kia, xuất hiện anh bạn điển trai Yury Samokhvalov - bạn học cũ của Novoseltsev, được cử về cơ quan làm phó giám đốc – và mọi chuyện bắt đầu…
Một câu chuyện tình chân thật đến không thể thật hơn, hài hước và sinh động như tính cách Nga. Phong cách làm phim của Đạo diễn tài ba Eldar Ryazanov luôn là vậy: Ông đặt nhân vật của ông vốn là người hết sức bình thường, điển hình cho hàng triệu con người bình thường, vào những tình huống vừa bi vừa hài hết sức tự nhiên, để rồi từ đó nhân vật dần dần bộc lộ nét đẹp tâm hồn mình, trở nên khoáng đạt, hóm hỉnh, vị tha, để rồi nhân vật rũ bỏ vỏ ngoài kém quyến rũ, trở thành một con người khác hẳn. Novoseltsev từ một nhân vật rất mờ nhạt, hơi nhút nhát, hậu đậu, không điển trai, không tài cán nổi bật, song càng xem càng thấy anh nhân hậu, biết cảm thông, biết dí dỏm đúng lúc, biết phát hiện ra nét đẹp tiềm ẩn trong “bà giám đốc” khó ưa của mình. Còn Kalugina cũng vậy, chị đâu chỉ biết đến mỗi công việc. Chị là người hết sức tinh tế, có trình độ, nhạy cảm và khao khát được yêu. Sự lột xác của 2 nhân vật chính đem lại những trận cười đầy sảng khoái cho khán giả. Và phong cảnh thành phố Matxcova đẹp tuyệt vời với những danh lam thắng cảnh nổi tiếng, với Thu qua Đông về trên nền những bản nhạc và thơ thật hay và đầy triết lý, khiến cho bộ phim sống mãi, được khán giả không chỉ ở Liên Xô cũ và Nga, mà ở cả bên ngoài biên giới yêu mến và xem đi xem lại suốt nhiều thập niên qua.
---------
Không biết bao nhiêu lần tôi xem đi xem lại bộ phim này, và chỉ có thể nói một điều: Đây là bộ phim cực kỳ yêu thích của tôi.
Diễn xuất của các diễn viên trong phim Freundlich, Myagkov, Basilashvili, Akhedzhakova …chỉ có thể tóm tắt bằng 2 từ: Tuyệt vời! Ngày nay diễn viên không diễn nổi như vậy. Từ cử chỉ, tình cảm, ánh mắt, cách biểu đạt, giọng nói… đều khiến người xem cảm nhận rõ từng tình huống, cảm xúc của từng nhân vật, và buồn vui cùng họ suốt cả bộ phim.
Nhân vật Samokhvalov của Basilashvili theo tôi là một trong những vai rất thành công. Thật khó hình dung nhân vật có thể khác - với cung cách “sính ngoại”, những món quà nho nhỏ và thuốc lá Marlboro – con người hào hoa như vậy hoá ra lại là kẻ có tư cách nhỏ mọn, thấp hèn, không chỉ trong việc xử lý những lá thư của Ryzhova, mà còn cả việc trả thù Novoseltsev bằng cách nói xấu anh với giám đốc Kalugina. Giây phút đó, tôi cảm giác máu trào lên lồng ngực, giận dữ và uất ức. Ở cảnh này, diễn xuất của Alice Freundlich quá tuyệt vời, tâm trạng đang từ hưng phấn, lạc quan bỗng trở nên đờ đẫn, mất hết niềm tin, thất vọng về người mình thương yêu…- tâm trạng đó thể hiện từ ánh mắt nhìn, từ những động tác vô hồn tháo bỏ trang sức, và giọng nói trở nên biến đổi hẳn.
Vai Ryzhova của Akhedzhakova cũng thật xuất sắc - một phụ nữ bước vào tuổi hồi xuân, đầy mơ mộng, chỉ trong phút chốc đi chệch hướng, thần tượng hoá người bạn cũ, để sau này phải lãnh chịu hậu quả. Cô diễn xuất rất đạt, tuy rằng phải nói thật, tôi không thích vai đó lắm - cảm giác tức giận khi cô đánh mất lòng tự trọng của phụ nữ, đầu óc suốt ngày chỉ quanh quẩn nghĩ về Samokhvalov. Điều đó khiến cô trở nên ngu xuẩn.
Song hành động của Novoseltsev khi biết chuyện những lá thư thật xứng đáng với từ “hào hiệp” viết hoa! Cái tát của anh vào mặt người bạn cũ đã khiến giám đốc Kalugina thay đổi hẳn cách nhìn, chị lập tức nhìn ra nét đẹp trong nhân phẩm của anh. Cảnh phim này Freundlich và Myagkov diễn xuất thăng hoa, vừa hài hước, vừa thấu hiểu – là một trong những cảnh bộc lộ tài năng diễn xuất tuyệt vời của 2 người.
Sự sáng tạo nghệ thuật của 2 diễn viên là một trong những yếu tố đã đưa bộ phim trở thành kinh điển. Bất chấp sự khác biệt buổi ban đầu giữa 2 người - chị là một giám đốc tài năng nhưng khô khan, đơn điệu, quá thì. Còn anh chỉ là một nhân viên hết sức bình thường, hơi có phần nhút nhát, vẻ ngoài chẳng hề hấp dẫn…Vậy mà qua diễn xuất chân thực và độc đáo của họ, nội tâm cùng nhân cách của nhân vật cứ từ từ bừng sáng, hấp dẫn khán giả đến tận phút chót.
Những bài hát, bài thơ trong phim vô cùng hay và xúc động, chỉ có thể vắn tắt một câu: quá tuyệt vời.! Và giờ đây, sau vài chục năm, chỉ cần ở bất cứ đâu, khi giai điệu những bài hát vang lên, lập tức khiến hàng triệu con tim hoà nhịp.
Cảnh hôn nhau trong Taxi kết thúc phim là cảnh đắt giá! Tôi rất thích cách Freundlich diễn xuất bằng giọng nói đặc biệt của mình – không cần cất cao giọng song đầy biểu cảm, thể hiện một phụ nữ bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong thật sự rất mệt mỏi, cô đơn. Những bài hát được cô hát bằng giọng truyền cảm, những nốt láy âm thật quyến rũ, da diết…cô thực sự là diễn viên cực kỳ tài năng!