Mosfilm

Cynir

Vania 3N
Модератор
Сотрудник
Sưu tập phim hãng Mosfilm (Федеральное государственное унитарное предприятие «Киноконцерн „Мосфильм“»).

 

Cynir

Vania 3N
Модератор
Сотрудник
NGƯỜI TỪ BOULEVARD DES CAPUCINES
Человек с бульвара Капуцинов
A Man from the Boulevard des Capucines

Phim Người từ Boulevard des Capucines xuất phẩm ngày 23 tháng 06 năm 1987 rồi trở thành cuốn phim chủ đề Viễn Tây ăn khách nhất thế giới thập niên 1980. Bộ phim ra đời trong bối cảnh dòng điện ảnh Viễn Tây đã suy thoái nhiều năm, mà vậy nên nó hầu như chỉ giễu nhại hàng loạt cuốn kinh điển đã xuất hiện từ trước. Vào năm 1988 khi công chiếu tại Việt Nam, bộ phim này đã gây cơn sốt vé khủng khiếp khắp ba miền.

Bộ phim khởi quay ở năm thứ nhì Cải Tổ. Lúc này chính phủ Tô Liên tích cực xúc tiến lệnh cấm rượu và cả gợi ý uống rượu. Do đó, khi đệ kịch bản lên Ủy Ban Quốc Ảnh (Goskino) xin xét duyệt, nhan đề sơ khởi Mười giọt trước khi bắn (Десять капель перед стрельбой / Theo câu nói của nhân vật chủ nhà thuốc do Mikhail Svetin diễn, từ "bắn" trong ngữ cảnh Nga còn hàm nghĩa "quay phim") phải đổi là Người từ Boulevard des Capucines. Sau đó, các nhà chế tác còn mở một cuộc thi đặt nhan đề mới cho phim, nhưng rốt cuộc vẫn giữ lại tên cũ.

Nội dung được thực hiện theo phong cách hiện thực ô uế rất thịnh hành bấy giờ, nhưng vẫn có cái nhìn hướng thượng thông qua kiểu nhân vật nhà truyền giáo và những kĩ thuật điện ảnh sơ khai. Nhân vật Johnny Cả là một vai rất lạ trong sự nghiệp của tài tử Andrey Mironov. Song tiếc thay, ông bất ngờ tạ thế chỉ hai tháng sau khi phim trình chiếu. Dẫu sao, khi xem phim, bạn sẽ cảm thấy cuộc đời này đẹp và đáng sống hơn, bất chấp những khó khăn vẫn rình rập chúng ta.



Những năm cuối thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX, ở Paris, ông Johnny Cả tình cờ ghé rạp chiếu bóng của anh em Lumière ở Boulevard des Capucines và phát hiện ra tiềm năng lớn của điện ảnh. Ông quyết định lĩnh vai sứ giả điện ảnh tới Viễn Tây hoang dã với ý tưởng mở một rạp chiếu phim câm. Hành trang của ông chỉ là cuốn lịch sử điện ảnh dày cộp và phong thái quân tử lịch thiệp.

Thế giới Viễn Tây hoàn toàn rẻ mạt cả về giá cả và sinh hoạt. Hàng ngày, người ta chán ngán tới mức phải tìm trò giải trí bằng cách say khướt, đồi trụy và sát phạt lẫn nhau. Trên đường đi, chiếc xe khách bị đảng cướp Jack Hắc tấn công và vòi tiền, Johnny mời Jack đóng góp cho sự phát triển còn dang dở của điện ảnh, y cho là trò đùa và bỏ đi.

Tới thị trấn Santa Carolina, Johnny Cả gây kinh ngạc cho cả tửu điếm chỉ bằng một thủ pháp dung dị, đến nàng Diana Little nức danh kiêu kì cũng đổ mê ông. John kết thân được với Billy King và Martin - những gã rỗi việc tối ngày say bét nhè, khiến họ thành trợ thủ đắc lực. Ông kí giao kèo chiếu phim miễn phí với chủ điếm Harry McCue - một kẻ khôn ngoan và bẩn tính. Trong khi đó, đức linh mục Adams đi khắp nơi rao giảng nỗi nguy hại của điện ảnh hòng phá sứ mạng của Johnny Cả, mà kì thực vì ghen Johnny với Diana.

Điện ảnh của ông Cả làm đổi hẳn phong tục địa phương : Thay vì nốc rượu, ai nấy chuyển sang uống sữa ; họ học phép xã giao lịch thiệp để trở thành quý ông được các bà các cô tôn trọng. Nhưng dẫu rất yêu điện ảnh, Harry nhận ra rằng, lâu dần y chỉ lỗ vốn và có ngày sập tiệm vì điện ảnh. Nghe đức cha xúi, Harry mượn đêm đen đốt nhà kho trữ phim. Còn linh mục Adams cũng đi kêu gọi đàn bà trong thị trấn tẩy chay Johnny vì ông "mang linh hồn quỷ dữ" và khiến "những người chồng những người cha trụy lạc". Đáp lại, phụ nữ hùa nhau công kênh Johnny Cả đòi quyền được coi phim. Âm mưu của thầy trò Adams coi như hỏng bét.

Trong một hôm hẹn hò với Diana, Johnny bị người Man bắt cóc. Quân Man tràn vào thị trấn, dân trong trấn bảo nhau đem hết súng ra kháng cự, rốt cuộc thất bại. Tù trưởng Man và phu nhân dẫn con trai tiến vào tửu điểm, Diana tưởng mình sắp bị bắt về làm lẽ tù trưởng, nào ngờ lão chỉ rút hai đồng kẽm ra xin coi phim, đồng thời cấm đứa con to tồng ngồng vào coi vì "chưa đến tuổi". Họ trả ông Cả về cho Diana vì trước đó chỉ mời Johnny quá bộ ghé trại chơi.

Harry lại bỏ tiền ra thuê Jack Hắc giết ông Cả. Jack Hắc cải trang rồi bắt cóc Johnny, Billy King ra tay cứu nhưng bất thành. Dù tuyên bố là làm việc này trong tâm trạng "không vui lắm" nhưng Jack vẫn bắn ông Cả. Lúc hấp hối, Johnny chỉ xin được coi phim. Trước sự kinh ngạc của bao người, việc coi phim hóa ra là liều thuốc hồi sinh ông Cả. Jack Hắc cũng đứng ngó phim qua cửa sổ.

Lành bệnh, Johnny cưới Diana rồi đưa nàng tạm rời thị trấn hưởng tuần trăng mật. Họ vừa lui gót thì có khách lạ vào trấn. Người này tự xưng ông Kế và đem theo phim mới. Ông ta lập tức đòi kí giao kèo chiếu phim với Harry MacCue.

Ngày trở lại, Johnny Cả bàng hoàng vì thị trấn lại tan hoang như cũ, đâu đâu cũng tái diễn say khướt, đồi trụy và sát phạt tàn nhẫn, có khi còn ghê hơn. Dân trong trấn bị ông Kế đầu độc bằng thứ điện ảnh hạ đẳng chỉ toàn bạo lực và dâm ô. Nhờ lèo lái được thị hiếu dân trấn, ông Kế tự phong làm cai cò. Ông Cả buồn bã bỏ ra thảo nguyên, định bụng đi khắp Viễn Tây tiếp tục thực hiện lí tưởng đời mình - chiếu phim giáo hóa. Vừa hay, ông chạm trán Jack Hắc, nhưng y chỉ ngỏ ý xin được phụng hiến phần đời còn lại cho điện ảnh. Đàng xa, Diana cũng chạy theo sau khi thoát mục sư Adams dâm đãng. Bộ ba hân hoan ra đi thực hiện lí tưởng đã chọn.

Ở tửu điểm, Billy King cuối cùng cũng nhận ra sự khác biệt phim cũ phim mới. Y bèn chạy ra gọi Johnny quay lại, nhưng hoàn toàn vô vọng.


Trong phim có rất nhiều câu cách ngôn và từ lóng - một đặc thù của dòng điện ảnh Viễn Tây. Hiện tôi đã dịch xong toàn phim, hẹn sẽ có ngày đăng lên phụng vụ các bạn !

Hành khách 1 : Bố sư, đếch bắn ư ?
Johnny : Tôi không đem võ khí.
Hành khách 2 : Ông đi tay không à ?
Johnny : Tôi không đi giết tróc.
Hành khách 2 : Thế ông đáng bị giết.

Hành khách 1 : Tôi đếch hiểu ! Giờ này còn ngồi đọc ư ?
Hành khách 2 : Ừ, ông không sợ chết à ?
Johnny : ĐÃ CÓ MỤC PHIÊU TRONG ĐỜI, THÌ SỢ CHI NỖI CHẾT ?

Jack : Ê Sammy ! Đếch chào bố à ?
Xà ích 1 : Ông chào vĩnh biệt mày rồi. Cút mẹ mày đi !
Jack : Chào "tạm biệt" thôi.

Jack : Ông kia cầm Thánh Kinh ư ?
Johnny : Đáng ra phải gọi Kinh Điển. [...] Ấy khéo, lịch sử điện ảnh đấy.
Hành khách 1 : Đọc được đếch đâu !
Jack : Bù lại, bố nghe thính.

Jack : Thú thực, tôi kém văn phạm. Nhưng vẫn nhận ra có mấy trang trống.
Johnny : Vì bản chất lịch sử là vậy. Biết đâu cũng có ngày tên anh được điền vào. Chờ các anh hùng đấy.
Jack : Ông này nói ngon ! Mong còn nghe ông kể truyện. Chứ lúc tôi tiễn cả tá đứa xuống địa ngục, u tôi bảo thế này : Jack ! ĐỜI MÀY CHỈ BIẾT PHẠM TỘI, VÌ GẶP TOÀN HẠNG ĐẾCH RA GÌ.

Xà ích 2 : Xin anh biên nhận cướp 5 vạn !
Jack : 4 thôi, Andy. Thằng này làm tính được. Mà chả hãng bảo hiểm nào tin lời chứng của mỗ đâu.
Xà ích 2 : Ai bảo anh không thỏa thuận trước ? Chứ có tiền xong tất.
Jack : Quý vị nhớ cho : THAM NHŨNG LÀ QUỐC NẠN.

Lão Thompson : Thế sao mụ còn cưới tôi ?
Mụ Thompson : Tại dạo ấy chưa biết lão đần.

Chủ nhà thuốc : Bà Parker, phải nằm yên trên giường đấy. Bà Parker nhớ lời tôi dặn : 10 giọt trước khi tôi bắn, trước chứ chả phải sau. Bà rõ chửa ?

Cao bồi bự : Mày không nói gì à ? Sao không nói gì với tao ?
Cao bồi còm : Đàn ông lúc đếch chả có gì nói ? Tất nhiên trừ phi nó đếch đàn ông.
Chico : Ông King, bò nướng đây !
Billy : Ông ! SUẤT BÒ CỦA TỚ ĐẤY. (nhại câu "where's my steak" của John Wayne, mỗi khi hắn văng câu này thì có kẻ chuẩn bị chết)
Cao bồi còm : Ai chả biết của mày ?

Billy : Lòng nàng Little khó chiếm hơn cả đồn Knox.
Vũ nữ : Đồn Knox là quốc khố ấy mà.

Billy : ĐỪNG BAO GIỜ ĐỤNG THỨ NƯỚC ĐÁI NÀY ! CHỈ NHẤP MÔI THÔI, ĐỜI ÔNG CHẲNG BẰNG CÁI RẮM.

Martin : Tao thấy : Đồn Knox giương cờ trắng rồi. [...] Hai nhục một ngày là hơi nhiều đấy. Treo của nợ này lên tường, rồi bắt cả lũ ngắm là sao ?

Martin : Trần đời chưa có gì nhát được tôi cả. [...] Từ nay con mắt chột của tôi... không bao giờ hằn học ông nữa. [...] Anh em ơi ! Tớ thấy cái này... HÀI VÃI ĐÁI.

Johnny : Tôi không đòi hỏi gì cả.
Harry : HỄ AI BẢO LÀ KHÔNG ĐÒI GÌ, TÔI HIỂU Y MUỐN NUỐT TẤT.
Johnny : ĐIỆN ẢNH. Vâng ! ĐÓ LÀ ĐẤNG CỨU THẾ THỜI ĐẠI NÀY. Giúp chúng ta văn minh thanh lịch hơn. Vì điều đó mà : TÔI NGUYỆN PHỤNG HIẾN SUỐT ĐỜI. Không chút từ nan.

Johnny : Tôi có yêu cầu thế này : Làm cái hộp chừng này.
Chủ trại hòm : Đấy gọi áo quan mà.
Johnny : Tôi thì gọi : Cái nôi ươm mầm sống mới.

Johnny : Nhờ ông đục cho một cửa sổ chính giữa.
Chủ trại hòm : Chết nằm ngắm thế gian, kể cũng thú đấy.
Johnny : Mặt sau lại làm cánh cửa, đóng mở sao cho tùy tiện.
Chủ trại hòm : Lần đầu trong đời - tôi thấy, có tử thi lo hậu sự chu đáo thế.

Lão Thompson : Coi lối cư xử đấy : Hết xin lỗi lại làm ơn. Thế mày, Hugh ? Trong đời mày có nói "làm ơn" bao giờ chưa ?
Hugh : Lạy Chúa, phát bịnh lên, câm mẹ mồm tao nhờ !
Lão Thompson : Phải nói như mấy ông kia : Làm ơn câm mẹ mồm, Hugh !

Diana : Nhưng liệu có anh nào, dám một lần, quỳ trước mặt em chưa ?
Cao bồi già : Cũng đúng, cưng ạ. Chứ như tớ đây, dám một lần, đét đít em thôi.
Billy : Thế mới nói : Bọn mình toàn cứt và ngập trong cứt.
Martin : Tao thấy, Billy King : Mày vừa xúc phạm tao.
Billy : Súng này, Martin. Tao sai, mày cứ bắn !
Martin : Tao chỉ bảo từ "cứt" sai, vì chả nhã nhặn chút nào.

Harry : Danly, thề với chú : Anh đang héo lòng. Khóc hai lần một ngày đấy. Cái đêm đầu coi phim, sáng tính tiền sai toét.

Harry : Điện ảnh mê hoặc con rồi. Coi phim khiến con đổi khác. Con chợt kinh hãi khi thấy nó còn đáng giá hơn tiền. Xin cha cho lời khuyên, chứ con phân vân quá.

Mụ Thompson : Hôn phu hợp với con đấy.
Con gái : Nhưng nom già quá !
Mụ Thompson : Bù lại, cũng đỡ tốn cơm.

Hugh : Giờ mà có bao đạn, tớ bắn chả trật con vượn hoe kia.
Lông Trắng : Ta chấp gì lời mặt tái kia ? Nó chắc chưa nghe lời thầy Charles Darwin. Càng không nhận thức được : Vượn là tổ tiên chung.

Johnny : ĐIỆN ẢNH KHÔNG PHÂN RANH GIỚI SẮC TỘC. AI CŨNG BÌNH ĐẲNG TRƯỚC MÀN HÌNH.

Cha Adams : Một gái còn nhỡ dám để một ông... mút chuột. Cái tạo vật dâm ô đồi bại : Đấy là điện ảnh.

Johnny : Nghệ thuật KHÔNG THIÊU HỦY ĐƯỢC.

Harry : Tôi vẫn nhớ phim ông Cả chứ. Phim ông khiến tôi nên người. Nhưng sự thật đắng lòng, bẩm ông Cả, cái xứ này : MUỐN LÀM NGƯỜI PHẢI CÓ TIỀN. Mà phim ông Kế đem tiền cho tôi.

Jack : Từ nay, cả Colt và nắm đấm, tôi đem phụng hiến ông. Nhưng trước khi rời chốn tanh hôi này, tôi phải thanh toán ông Kế. Ông ta làm ô danh điện ảnh, gieo mầm hận thù vào tâm hồn khán giả. Ông ta đáng chết.
Johnny : Chớ làm thế, Jack ! MỖI NGƯỜI MỘT MỤC PHIÊU. HÃY ĐỂ TƯƠNG LAI PHÁN XÉT !

 
Top